Thiên Hữu
Chương 36 : Dận Chân bất an
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Ngày hôm sau, Càn Thanh cung hạ ba đạo thánh chỉ, đạo thứ nhất, ba ngày sau Thất a ca Dận Hữu theo đoàn quân đến đóng ở biên quan; đạo thứ hai, ban nữ nhi của Phó Đô Thống Pháp Khách làm phúc tấn của Thất a ca, đợi Thất a ca quay về kinh thì thành thân. Đạo thứ ba, ban Quách Lạc La thị làm phúc tấn của Bát a ca, cuối năm sẽ thành thân.
Ba đạo thánh chỉ này làm hậu cung vốn đang yên tĩnh nhất thời xôn xao, phúc tấn của Thất a ca chỉ là nữ nhi của Phó Đô Thống, còn phúc tấn của Bát a ca lại là cách cách Quách Lạc La gia, thân phận chênh lệch không nhỏ tí nào. Hơn nữa Thất a ca tuổi còn nhỏ, lại không có thành tích gì mà đem ném vào trong quân doanh, còn không cho y chức vụ nào, đây rõ ràng không phải là cho Thất a ca chịu tội sao?
Bát a ca sau khi nhận thánh chỉ liền tiễn bước Lý Đức Toàn, hắn ngồi một mình sững sờ trên ghế, Quách Lạc La thị là phúc tấn mà hắn mong muốn, hắn biết đây chính là trợ lực lớn nhất của hắn sau này, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có chút trống vắng, không biết có phải mong muốn của mình đã được thực hiện mà cảm thấy trống rỗng không, hay còn do một nguyên nhân nào khác.
“Chúc mừng chủ tử.” Hà Đức Nhi luôn theo hầu kế bên tiến lên nịnh hót.
Dận Tự đem thánh chỉ nắm ở lòng bàn tay, nhìn khói xanh lượn lờ dâng lên từ lư hương, “Chỗ Thất a ca, thánh chỉ đã đến chưa?”
Hà Đức Nhi sửng sốt, nói, “Xin chủ tử tha tội, nô tài không biết.”
Đúng lúc này, một tiểu thái giám vội vàng đi vào nội thất, quỳ trước mặt Dận Tự nói, “Nô tài thỉnh an chủ tử.”
Hà Đức Nhi thấy Tiểu Toàn Tử mà chủ tử tín nhiệm đến, liền cúi đầu, chờ Tiểu Toàn Tử bẩm báo tin tức, chính là hắn không hiểu vì sao chủ tử nhà mình lại chú ý đến Thất a ca như vậy.
“Chỉ hôn của Thất a ca đến chưa?” Dận Tự nhìn Tiểu Toàn Tử, cũng không nhìn hắn, khuôn mặt ngày thường ôn hòa, nay nửa phần ý cười cũng không có.
Tiểu Toàn Tử dập đầu nói, “Hồi chủ tử, vạn tuế gia chỉ định nữ nhi của Phó Đô Thống Pháp Khách làm phúc tấn của Thất a ca, hơn nữa. . .”
“Hơn nữa cái gì?” Dận Tự thấy sắc mặt Tiểu Toàn Tử có chút kinh hoàng, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, “Nói!”
Đối với một người mà hắn lo lắng cho mình còn hơn bản thân hắn, y có thể nào không thật tình hồi báo. Dận Hữu đột nhiên cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Dận Chân, “Tứ ca, nếu ta không thể quay về, ngày sau xin ngươi quan tâm đến ngạch nương ta thay ta.”
“Nếu ngươi không trở về, ta chiếu cố ngạch nương ngươi có ích lợi gì,” Dận Chân giận tái mặt, ánh mắt lạnh như băng, “Ngươi phải trở về cho ta, có nghe không, nhất định phải trở về!” Tay hắn gắt gao bóp chặt cổ tay Dận Hữu, “Ngươi là hoàng tử Đại Thanh, không ai dám để ngươi rơi vào tình huống nguy hiểm, ngươi có lập được công trạng hay không không thành vấn đề, chỉ cần ngươi bình an trở về, có biết không?!”
Cổ tay bị siết đến đau, trong lòng Dận Hữu cũng có chút lo lắng, Tứ ca như vậy, bao lâu mới có thể nhìn thấy được? Y cong khóe miệng, “Được, ta nhất định sẽ quay trở về.”
Dận Chân chậm rãi buông tay ra, “Ta tin những lời này của ngươi.” Mặc cho tay đang phát run, cho dù hận không thể để y vĩnh viễn ở bên cạnh để mình che chở, hắn vẫn áp chế xuống tất cả bất an trong lòng ,”Ta tin ngươi.” Chỉ là câu tin tưởng này, không biết là thật sự tin tưởng đối phương, hay chỉ là muốn thuyết phục bản thân?
Thấy bộ dạng Dận Chân lúc này, ngược lại trong lòng Dận Hữu không hề lo lắng, y không tin mình có thể xui xẻo tới nổi biết trước diễn biến trong lịch sử mà vẫn không thể sống tốt được.
Không phải chỉ là ra chiến trường thôi sao? Hảo nam nhi chân chính phải bảo vệ quốc gia.
Đời trước sống trong thời đại hòa bình, không có cơ hội lập kế hoạch lớn cho mình, nay đến nơi này, còn có gì cố kỵ?
“Tứ ca, đợi ta trở về, ngươi nhất định phải mời ta hảo hảo uống rượu,” y nghiêng đầu nhìn Dận Chân mỉm cười, khuôn mặt vốn mang nét nhu hòa, nay lại có thêm vài phần chói mắt cùng kiên nghị.
Dận Chân nhìn gương mặt mỉm cười của y, tất cả sợ hãi bất an trong lòng, dần biến mất như chưa hề tồn tại.
Hắn chậm rãi mở miệng, “Ta chờ ngươi.” Ngón tay chậm rãi nắm chặt bàn tay nào đó.