Thiên Hữu
Chương 43 : Say rượu
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
“Chủ tử, chính là chỗ này, ” Phúc Đa thay Dận Hữu mở màn kiệu, đưa tay ra định đỡ y.
“Được rồi, gia không phải ngay cả đường cũng không thể đi.” Dận Hữu vòng qua tay Phúc Đa, bước ra khỏi kiệu, liếc nhìn tấm biển của tửu lâu này, liền đi vào trong.
Phúc Đa để người nâng kiệu tản ra rồi vội đi theo, Bát gia đặt phòng ở trên lầu, chân gia mình đang bị thương, đi lên đó còn không phải là đang chịu tội?
Dận Hữu mới vừa đi tới chân cầu thang, liền thấy Dận Tự đang bước xuống, trên mặt còn mang theo ý cười, “Thất ca, lần này đệ đệ lo lắng không chu toàn rồi, đệ đệ tại đây hướng ngươi bồi tội.” Nói xong, cúi người, vươn tay, chuẩn bị đỡ Dận Hữu.
Dận Hữu liếc nhìn bàn tay vừa vươn ra kia, không chút khách khí đem tay mình đặt lên.
Chỗ bàn tay tiếp xúc truyền đến hơi ấm áp làm Dận Tự ngây ra, lập tức cười đỡ Dận Hữu lên lầu, trên lầu thực im lặng, chỉ có một phòng truyền ra giọng nói, xem ra các huynh đệ đã tới đông đủ.
Vào cửa liền thấy lão Đại, lão Tam, lão Ngũ, lão Cửu, lão Thập đã ở, Dận Hữu thu tay về, bước vào chào hỏi vài vị huynh đệ.
“Ta còn tưởng Thất đệ sẽ tới chung với Thái tử và Tứ đệ, không ngờ ngươi đến một mình.” Tam a ca cầm một chung rượu bằng sứ màu trắng, quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Dận Hữu, một động tác nhỏ như vậy, lại mang theo phong độ nho nhã của người có học thức, làm cho người ta không khỏi cảm thấy thoải mái.
“Thái tử cùng Tứ ca chắc là còn có chuyện phải làm.” Dận Hữu chọn một nơi còn trống ngồi xuống, “Mấy ngày nay ta cũng không tới hộ bộ, làm sao có thể đi cùng Tứ ca?” Nói xong lại liếc nhìn lão Cửu và lão Thập, ” Hôm nay Cửu đệ và Thập đệ không phải đọc sách sao?”
“Bát ca thiết yến, làm huynh đệ sao lại không đến được.” Tuy sắc mặt Cửu a ca hơi lạnh nhạt, nhưng cũng không còn như trước kia, bày ra sắc mặt khó chịu với Dận Hữu.
Thập a ca coi vậy mà thành thật hơn, hắn gãi đầu trả lời: “Nửa ngày nay cũng không có chuyện gì làm.” Nghĩ đến đống chữ chi chít trên sách, ngay cả lông mày của Thập a ca cũng dính chung lại một chỗ.
Dận Hữu thấy hắn như vậy, nhịn không được cong cong khóe miệng, thật ra Thập đệ này cũng có chút thú vị a.
“Khó chịu?” Dận Chân đưa tay kéo y lại, làm cho y tựa vào trong lòng mình, “Ngươi cứ nằm nghỉ một chút.”
Lúc này đầu óc Dận Hữu đã không còn tỉnh táo lắm, cộng thêm việc huynh đệ hai người đã sớm thân thiết nhiều năm, đối với sự tiếp xúc thân mật này cũng không có kháng cự, thậm chí còn xoay tới xoay lui, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn dựa vào.
“Lão đại cùng lão Tam muốn náo thế nào thì kệ họ, sớm muộn gì bọn họ cũng tự đào hố chôn mình.” Đầu óc Dận Hữu ngày càng mơ hồ, “Nhưng còn Bát đệ này, Tứ ca, ngươi phải cẩn thận đối phó.”
Âm thanh Dận Hữu rất nhỏ, nhưng Dận Chân vẫn nghe rất rõ ràng, sắc mặt biến đổi, “Thất đệ, ngươi say rồi.” Trong lòng vô cùng khiếp sợ cùng nghi ngờ.
Dận Hữu hơi mở mắt, lắc lắc đầu nhìn Dận Chân, trong mắt một mảnh ướt át, vừa thấy liền biết người này đã không còn tỉnh táo: “Chỉ một chút rượu, làm sao dễ say như vậy, ta không sao.”
Dận Chân nhìn ánh mắt ướt át này, buộc bản thân phải dời tầm mắt, “Không say thì ngươi đang nói mê gì đó?”
“Phốc,” Dận Hữu bật cười ra tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, thấp giọng nỉ non: “Tứ ca, bọn họ đều. . . Ngươi. . .”
Câu nói kế tiếp trở nên mơ mơ hồ hồ, Dận Chân đã không còn nghe rõ, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng đã ngủ thiếp đi, chậm rãi cúi đầu, dán môi mình lên cánh môi kia, đầu lưỡi chạm nhẹ vào khóe môi, tựa hồ bên trên còn lưu lại mùi thơm của rượu, làm cho người ta say mê mất đi lý trí.
“Chủ tử, đã đến phủ.” Âm thanh của Tiểu Lộ Tử vang lên ở bên ngoài kiệu.
Dận Chân ngồi thẳng lại, nhìn môi người trong lòng trơn bóng, bình tĩnh nói: ” Phân phó nhà bếp hầm một chén canh giải rượu.”
Tay sát qua đôi môi mềm mại kia, Dận Chân chậm rãi thu tay lại, “Kêu hai người đến đỡ Thất a ca vào trong phòng gia.”