Thiên Hữu

Chương 46 : Bi kịch thành thân của Thất Thất

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Cuối tháng mười một năm Khang Hi thứ ba mươi lăm, Thất a ca Ái Tân Giác La Dận Hữu cùng con gái Phó Đô Thống Pháp Khách thành thân, phủ của Thất a ca phủ cũng vừa lập xong, cả vườn đều là một màu đỏ tươi, tân khách tấp nập như nước.



Vốn tưởng Thất a ca sinh ra đã tàn tật sẽ bị đế vương ghét bỏ, ai ngờ đế vương rất yêu quý y, ban tặng rất nhiều thứ, còn nhiều hơn lúc Bát a ca thành thân.



Ngồi ở ngoại thất, các quan viên nhìn chủ nhân các cung đều cho thái giám mang quà tới chúc mừng, rồi nhìn hoàng ân không ít, âm thầm chắc lưỡi, tuy nói vị Thất a ca này không thể kế thừa đế vị, nhưng nhìn cảnh tượng này, có lẽ y cũng được vị trong cung kia coi trọng.



“Thái tử giá lâm! Tứ a ca đến!”



“Đại a ca đến!”



“Tam a ca đến! Ngũ đại ca đến! Bát a ca đến”



Các hoàng tử lần lượt đến, các quan viên đang ngồi vội vàng đứng dậy thỉnh an mấy vị gia, đều âm thầm đánh giá dáng vẻ cùng khí độ của họ, không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào để xác định lập trường của mình. Chỉ tiếc, cơ hội tốt như vậy mà hoàng tử và đại thần phải phân phòng ngồi.



Trong một phòng khác lại đang diễn ra một cảnh tượng hòa thuận giữa mấy vị phúc tấn cảu các hoàng tử, Thái tử phi Thạch Thị bưng chén trà, liếc nhìn phúc tấn của lão Tứ gia và lão Bát gia, rồi đặt xuống chén trà xuống cười hỏi: “Sao hôm nay Tứ đệ muội không dẫn Hoằng Huy theo, hôm kia còn nghe gia ta nói lại là Hoằng Huy rất thông minh đáng yêu, nhiều ngày không thấy, thật sự có chút nhớ hài tử này.”



Thư Nhã đứng dậy hành lễ, rồi nói: “Làm phiền Thái tử phi phải nhớ mong, tuổi Hoằng Huy còn quá nhỏ, hôm nay là ngày vui của Thất a ca, nếu nó khóc nháo thì không hay.”



Thạch Thị gật đầu, nàng biết Tứ phúc tấn từ trước đến nay là một người cẩn thận, nên không nhắc lại việc này nữa, bắt đầu tán gẫu về các vấn đề khác.



Bát phúc tấn Quách Lạc La Thị ngồi gần đó cảm thấy có chút không vui trong lòng, nàng và Bát a ca thành thân đã được một năm, trong bụng lại không có nửa phần động tĩnh, nàng thầm nghĩ trong lời nói của Thái tử phi mang theo ý cười nhạo mình, sắc mặt liền trầm xuống, mãi đến khi khai tiệc vẫn khó coi như cũ.



Trong nội đường còn có mẫu gia của Thất phúc tấn và nữ quyến ngồi, vốn là ngày vui, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Bát phúc tấn, trong lòng ít nhiều có chút không vui, nhưng ngại Lạc La gia thế lực lớn, các nàng đều nhịn xuống cơn tức này.



Thành phi được long ân cho đến tham dự hỉ yến của Dận Hữu, sắc mặt vẫn như thường ngày, dường như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Quách lạc La thị kia, nhưng bàn tay nắm lấy chiếc khăn thì đang siết chặt.
“Ngươi cẩn thận chút.” Dận Chân cũng tiến lên phía trước vài bước, đưa tay đỡ lấy y, “Bị thương gân động cốt phải tịnh dưỡng một trăm ngày, chân ngươi bị thương trên chiến trường càng phải tịnh dưỡng nhiều hơn, sao về cung còn không chú ý?!” Nói xong, sắc mặt của hắn cũng trầm xuống.



“Tứ ca, ngươi đừng giận, chân ta đã không có chuyện gì nữa rồi, Thái y trong cung nhiều như vậy, ta hồi cung cũng gần hai tháng, làm gì nghiêm trọng như vậy.” Dận Hữu cười cười, tâm tình lại tốt hẳn lên.



“Bây giờ ngươi cảm thấy không sao, đợi ngươi lớn tuổi, ngươi mới nếm được mùi đau khổ!” Dận Chân chau mày, thấy Dận Hữu vẫn cười vô tâm vô phế như trước, thở dài nói: “Ngươi cũng lớn rồi, ta cũng lười nói với ngươi.”



Dận Hữu nhíu mày, đã nói nhiều như vậy còn lười nói? Tác giả đem Ung Chính hoàng đế viết thành lãnh khốc, ít lời nên xuyên tới đây xem một Dận Chân chân chính là người như thế nào, như vậy mà còn gọi là lãnh khốc, ít lời, hai loại người kia đều sẽ muốn khóc.



“Các ngươi đưa Thất phúc tấn hồi phủ trước, gia còn có việc muốn bàn bạc với Tứ a ca.” Dận Hữu khoát tay, kéo Dận Chân đi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, phúc tấn của mình tựa hồ không hiểu quy củ lắm, là Thất phúc tấn, ở trên đường chạm mặt phải bề trên, không phải nên thỉnh an sao?



Bất quá, con đường này không phải tới Vĩnh Hòa cung, Tứ ca tới đây làm gì?



Sau khi hai người cùng nhau xuất cung, Dận Hữu mới thấp giọng thở dài, trên mặt không hề có một tia vui mừng như người vừa mới thành thân, y ít nhiều cũng có chút lý giải tâm tình của Dận Chân sau ngày thành thân, khi mình gặp được Dận Chân. Chỉ là, vị Tứ tẩu đối Tứ ca cũng coi như có lòng, đâu như mình, buổi sáng hôm nay sau khi rời giường, người trên giường rõ ràng tỉnh, lại trốn trong chăn vụng trộm nhìn chân trái của mình, thẳng đến khi mình ra cửa mới nguyện ý đứng dậy.



Làm nam nhân, dưới tình huống này mà không thể nói gì, đó mới là chuyện buồn khổ nhất nha.



Dận Chân thấy sắc mặt Dận Hữu không tốt, vừa rồi dường như đối với vị phúc tấn kia lễ phép có thừa, không chút thân thiết, tuy sắc mặc của Dận Hữu không tốt, nhưng tâm tình của hắn vẫn nhịn không được tốt lên.



Hoàng tử thành hôn, có ba ngày nghỉ, ba ngày này phải cùng phúc tấn ngủ chung một chỗ. Theo lý thuyết, tuổi trẻ khí thịnh, củi khô dễ bốc lửa, vừa thành hôn tình cảm luôn tốt, nhưng đối với Dận Hữu thì khác, tối ngày thứ tư y liền về phòng mình ở.



Dù y không quan tâm đến chân trái dị dạng, xấu xí của mình, nhưng cũng không có nghĩa thích chịu đựng ánh mắt trốn tránh của phúc tấn mình mỗi đêm, ngẫu nhiên không cẩn thận sẽ nhìn chằm chằm chân trái của mình, trong mắt lại lộ ra vẻ chán ghét.



Làm nam nhân, y sẽ chiếu cố nữ tử nhỏ tuổi này, nhưng thân mật, làm thế nào cũng không phát sinh nổi. Cho dù là một ông chú, trái tim đôi lúc cũng sẽ bị tổn thương a.