Thiên Hữu

Chương 50 : Quyển cấm – Tứ hôn

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Dận Chân nhìn bốn phía, trong viện có thái giám, vài gã sai vặt và cả nha hoàn đang quỳ, nhưng không thấy phúc tấn đâu. Nghĩ đến Dận Hữu rất ít nhắc tới phúc tấn của mình, trừ những trường hợp tất yếu ra, cũng không thấy phúc tấn cùng Thất đệ cùng xuất hiện với nhau, hắn đã sớm nghe nói tình cảm của Thất đệ cùng Thất phúc tấn rất mờ nhạt, trong lòng cao hứng không thôi, nhưng khi nhìn tới tình huống hôm nay, trong lòng hắn lại sinh tức giận, làm phúc tấn của Thất đệ, nàng ta lại không chút mảy may quan tâm đến Thất đệ, nữ nhân như vậy, là do nhà ai dạy dỗ ra?!



Một nô tài trong viện phát hiện hàn khí trên người Tứ a ca, toàn thân càng run rẩy lợi hại, gần như sắp nằm rạp trên mặt đất, ngay đến thở mạnh cũng không dám.



“Thất phúc tấn đâu?” Dận Chân trầm giọng hỏi.



Phúc Đa nghe được giọng điệu tức giận của Tứ gia, trong lòng run lên: “Hồi Tứ gia, hai ngày trước phúc tấn nói thân thể không khoẻ, vẫn không có ra viện.”



“Xảy ra chuyện lớn như vậy nàng ta cũng không xuất viện?!” Âm thanh Dận Chân càng thêm trầm, nhưng lo ngại thân phận của nữ nhân đó là phúc tấn của Dận Hữu, hơn nữa phụ thân đối phương tuy nói không có công danh hiển hách, nhưng tốt xấu gì cũng là một Phó Đô Thống, hắn đành miễn cưỡng áp chế tức giận, “Một khi đã như vậy, các ngươi hẳn nên thông tri người của mẫu gia Thất phúc tấn đến nhìn xem, cho bọn họ hảo hảo chiếu cố Thất phúc tấn!”



Dận Hữu cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện, y nhìn đống hỗn độn đầy phòng, nản lòng ngồi xuống ghế thái sư, lẽ ra y không nên lấy góc nhìn của phụ nữ hiện đại để nhìn phụ nữ thời cổ đại này, bạn gái kiếp trước từng hay nói giỡn là: “Phụ nữ hiện đại hơn thua nhau là ở mặt mũi, tiền tài và nam nhân, còn phụ nữ thời cổ đại hơn thua ở địa vị, hài tử, cùng mạng sống của mình.”



Y cho rằng mình cứ làm một hoàng tử nhàn nhã, cho nên không có tranh đấu này nọ. Y nghĩ Mẫn Huệ còn nhỏ, không hiểu chuyện, nên để nàng tùy ý, chỉ không cho nàng nhúng tay vào chuyện trong phủ, mặc dù nàng đã làm ra nhiều chuyện khiến y thất vọng đau khổ, nhưng y cũng không làm mất mặt mũi nàng ta. Ngữ Tố là nữ nhân do ngạch nương cho y, nên y cũng đối tốt với nàng. Ngữ Tố dụ dỗ y, y cũng không có trừng phạt, bởi vì y biết nữ nhân ở nơi này làm như vậy là do bất đắc dĩ. Hiện tại mới biết được, y đã lầm, nữ nhân ở nơi này so với nữ nhân ở kiếp trước của y đáng thương hơn, nhưng cũng đáng sợ hơn rất nhiều.



Hiền lương thục đức, dịu dàng săn sóc? Nghĩ vậy, Dận Hữu lại tức giận quét tách trà ở trên bàn bên cạnh xuống, nếu nữ nhân nơi này được gọi là hiền lương, thì những nữ nhân ở kiếp trước của y không phải là thiện lương có thể sánh ngang với thiên tiên sao?!



Dù nữ nhân ở kiếp trước có đủ loại không tốt lành gì, nhưng họ sẽ không đối một nữ nhân mang thai mà nổi sát khí. Cái xã hội vặn vẹo này, nó đã đem lòng dạ của phụ nữ vặn vẹo thành bộ dạng đáng sợ đến thế này sao?!




Phúc Đa thấy chủ tử nhà mình trầm mặc, cho là y cao hứng, không khỏi chúc mừng, đây chính là Phú Sát Thị, so với Nạp Lạt Thị còn quyền thế hơn, hơn nữa nghe nói Mã Kỳ đại nhân ở trong triều có danh tiếng không nhỏ, xem ra lần này chủ tử được thánh ân rồi.



Dận Hữu lau sạch tay, nhận thánh chỉ, mới ban thưởng cho hạ nhân trong phủ, chính là sắc mặt y nhìn thế nào cũng không có cao hứng, vị Mã Kỳ này là một thành viên quan trọng trong triều, mặc dù là một a ca không nghĩ đến việc tham gia tranh đoạt ngôi vị, nhưng nghe nói tới sườn phúc tấn tương lai của mình là nữ nhi của đại thần này, đã cảm thấy đau đầu.



Đây là lần đầu tiên y hối hận kiếp trước mình đã không đem lịch sử Thanh triều hảo hảo nhìn một lần, ít nhất cũng có thể cho y biết tương lai mình sẽ có những lão bà nào, có số phận nào. Dựa vào phim truyền hình lịch sử đã xem đời trước, y chỉ biết lão bà của Thái tử, đại lão bà của Dận Chân, ngoài ra còn có một tiểu lão bà là Niên Canh Nghiêu muội muội, Bát a ca có một lão bà dũng cảm, những cái khác đều không biết.



Càng nghĩ càng buồn bực, Dận Hữu đứng lên: “Hôm nay không cần thay gia chuẩn bị thức ăn, gia tới quý phủ của Tứ ca hỏi việc một chút .”



Nhìn bóng lưng Dận Hữu, Phúc Đa lắc đầu thở dài, lại không phải thú Phú Sát Thị của Tứ gia, chủ tử chạy đến Ung quận vương phủ làm cái gì? Hay là chủ tử lại muốn ăn xén nhà người ta?



Cũng không biết mấy tháng gần đây sao lại thế này, chủ tử nhà mình càng ngày càng thích chạy đến quý phủ của Tứ gia, không biết đã tiết kiệm bao nhiêu phí ăn.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 【1】Mã Kỳ xem như là người kiêu ngạo trong triều đại của Khang Hi, từng làm Tuần phủ, từng đàm phán ký kết với Sa Hoàng, tham dựđiều tra án tham ô, khi trục xuất minh châu, hắn cũng ra một phần lực, có cái danh là thanh liêm, Khang Hi cũng rất thích hắn, sau lại được phong làm Vũ Anh Điện Đại học sĩ, sau đó lại làm Bảo Hòa Điện Đại học sĩ, có vẻ bi thúc nhất là khi phếthái tử, hắn tiến cử hiền tài Bát a ca thay thái tử, rõ ràng lúc trước để giữ thể diện, Khang Hi đều lén nói cho hắn biết không cần tham dự việc này rồi, đáng tiếc vị này tính tình bướng bỉnh, càng muốn đề cửBát a ca, kết quả Bảo Hòa Điện Đại học sĩ không làm được, lại bị giam cầm, càng thần kỳ hơn là, đem lão Khang Hi giận thành như vậy, vài năm sau vị kiêu ngạo đại học sĩ này lại được thăng quan, còn làm Văn Uyên Các Đại học sĩ, đây là một nhân tài của triều đại Khang Hi, hơn nữa còn sống đến thời đại Càn Long mới chết, sống tới bốn đời hoàng đế, số mạng rất tốt.



Về phần nữ nhi của Mã Kỳ, trong lịch sử cũng không có gả cho Thất a ca Dận Hữu, mà là gả cho Thập nhị a ca làm Thập nhị phúc tấn, nơi này là do ta bịa đặt, khụ khụ.