Thiên Hữu
Chương 59 : Mê tín hại người
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
“Trương Minh Đức. . .” Dận Chân nghe bọn thủ hạ hồi báo, đấy là kẻ mà lão Tam không biết từ đâu mang về, nói có thể nhìn thấy quá khứ, bấm tay xem tương lai gì đó. Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, lão Tam lại đem một người như thế đặt ở bên người, không biết là đang xem nhẹ quyền thế, hay là làm cho người ta xem.
“Gọi người chú ý đến tên Trương Minh Đức này, còn cái khác thì tạm thời cứ mặc kệ.” Dận Chân vẫy lui nam nhân thanh y kia, xoay người lấy một quyển kinh phật, trong thư phòng lại khôi phục sự im lặng.
Mấy ngày trước, khi Thất đệ nhắc tới vị đạo sĩ này, Dận Chân liền hoài nghi lão Tam là đang giở trò, nếu quả thật là tín đạo, thì tin Phật rồi cần gì phải đem theo một đạo sĩ bên người đi khắp nơi, cứ như là sợ không ai biết vậy. Tam ca đi bước cờ này e rằng đã đi nhầm rồi. Tuy hoàng a mã thường nói Mãn-Hán một nhà, nhưng cũng không muốn nhi tử mình thích những giáo lí còn sót lại của người Hán, đạo giáo không phải do người Hán tự mình sáng tạo ra sao? Cho dù là tin đạo, lựa chọn đầu tiên không phải là Phật giáo sao? Dù sao Phật giáo cũng không phải của riêng người Hán.
“Xá lợi là chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm.” Chép lại một câu trong kinh Phật, Dận Chân hạ bút xuống, trong mắt vẫn không hề có gợn sóng nào.
Quý phủ Dận Hữu, y nhận được lời mời của quý phủ Bát a ca, nói là tuy phủ đệ hai người gần nhau, nhưng mấy năm nay không có hảo hảo họp gặp, có chút tiếc nuối v..v. Dận Hữu nhìn bố y nam tử của quý phủ bát đệ quỳ gối trước mặt mình, “Là Bát đệ mời, làm huynh trưởng nào có thể cự tuyệt, ngày mai gia sẽ cùng phúc tấn đến làm phiền.” Nói xong, y bưng chén trà lên.
Bố y nam tử thấy Thất a ca bưng trà có ý tiễn khách, liền thông minh dập đầu một cái rồi lui ra ngoài.
Dận Hữu đặt chén trà xuống, nhíu mày, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, lúc chạng vạng mà cho người đi mời khách, quy củ hiện tại của Bát đệ thật là lạ. Còn nói rõ là mời mình cùng Cẩm Tố đến, y cũng muốn nhìn một chút xem lão Bát đang có chủ ý gì. Dù sao y cũng chỉ là một hoàng tử không quyền không thế mà thôi.
Ngày hôm sau, Dận Hữu thay triều phục ra, mặc áo choàng ngày thường, và mang theo Cẩm Tố đến quý phủ Bát a ca… Sau khi đến đó mới biết lão Bát chỉ mời y và Cẩm Tố. Cẩm Tố bị Bát phúc tấn mang đi, y cùng với lão Bát ở lại phòng trà, uống thứ nước trà không tí mùi vị kia.
“Phủ đệ của Thất ca cùng đệ rất gần nhau, ngày sau chúng ta nên qua lại nhiều hơn mới phải.” Bát a ca cười nói, “Phúc tấn của ta cứ nhắc mãi Thất tẩu, nàng nói muốn cùng Thất tẩu tâm sự giết thời gian, khó có được hôm nay Thất ca lại cùng Thất tẩu đến, Thất ca không biết nàng cao hứng biết bao nhiêu đâu.”
Dận Hữu áy náy cười, “Là ca ca không đúng, lúc trước ta bận giải quyết chuyện tình ở công bộ, mọi việc trong phủ đều giao cho Thất tẩu ngươi một mình xử lý, cho nên ngày thường nàng cũng rất bận rộn, làm sao còn có thời gian bồi Bát đệ muội, đợi sau khi trở về ta sẽ bảo nàng qua chơi với Bát đệ muội lúc rảnh rỗi.” Nói xong, lại bồi thêm một câu, “Thất tẩu của ngươi thật là lợi hại nha, mọi chuyện trong phủ đều quản lý rất tốt, có một số việc ta vừa nghe đã đau đầu, nhưng nàng lại có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp, thật ra việc này thật hao tâm tổn sức lại tốn thời gian.”
Nghe xong những lời này, tầm mắt Bát a ca dừng lại trên khối ngọc bội mà Dận Hữu đang đeo bên hông, “Thất tẩu là người hiền lành, đệ đệ nên chúc mừng ca ca mới đúng.” Khối ngọc bội này, hình như có chút quen mắt.
Sau khi Thập Tứ rời đi, Dận Hữu ngồi xuống cái ghế bên cạnh Dận Chân, cười nói: “Thủ đoạn của vị đạo sĩ kia cũng không tệ lắm, nhìn cũng thú vị, sau này ta sẽ mượn người này từ Tam ca, đem về làm chút xiếc ảo thuật gì đó cho ngươi nhìn một cái.”
“Thật là không có tiền đồ, mấy thứ này có gì hay mà xem.” Dận Chân mắng, “Lúc trước thì bận rộn đến không thấy được thân ảnh, hiện nay thì thảnh thơi rồi, còn tới quý phủ Bát đệ xem diễn.”
“Bát đệ phái người tới mời, ta đành phải đi xem náo nhiệt thôi.” Dận Hữu nói xong, liếc nhìn trong phòng không có hạ nhân khác, liền hạ giọng nói, “Gần đây Mã Kì đại nhân cùng Bát đệ bất hòa, Bát đệ muội muốn cùng Thất đệ muội của ngươi tự ôn chuyện cũ, cho nên ta đành phải cùng nàng đi.”
Dận Chân nghe vậy cũng không nói gì, nhưng đối với lão Bát luôn tỏ vẻ ôn hòa kia đã có chút chán ghét, nếu Thất đệ không thân cận với mình, hôm nay không biết lại là loại bộ dạng nào nữa?
Bát phúc tấn là cháu gái An Đông Vương, nữ nhi Hòa Thạc ngạch phụ, phía sau còn có một Quách Lạc La thị, lão Bát được một trợ lực lớn như vậy, dã tâm lại lớn, nếu thật sự để Thất đệ đến đấy… Nghĩ vậy, ánh mắt Dận Chân dần trở nên lạnh lùng, hắn không đành lòng tính kế người này dù chỉ là nửa phần, thật ra lão Bát cũng nghĩ nhiều rồi, cũng thật có thú vị.
Thấy sắc mặt Dận Chân vô cùng khó coi, Dận Hữu đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Tứ ca, ngươi không cần lo lắng, ta tự biết có chừng mực.”
Dận Chân ngẩng đầu, thấy trong mắt Dận Hữu hiện lên thần sắc lo lắng, hắn liền trở tay cầm lấy tay Dận Hữu, lòng bàn tay liền truyền đến sự ấm áp, tuy có chút giật mình, nhưng hắn rất muốn đưa tay đem người trước mắt này ôm vào trong lòng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu như không có Trương Minh Đức nói những lời này, lão Bát có thểsẽ không thảm như vậy. Nếu hắn không tin những lời này của Trương Minh Đức, cũng không có dã tâm lớn như vậy, có lẽ sau này sẽ không bị Khang Hi nghi ngờ trong lòg, càng sẽ không bị Ung Chính sau khi lên ngôi chúýđến. (chú thích: trời gian văn trung Trương Minh Đức xuất hiện không phù hợp với lịch sử, không cần khảo chứng ORZ)
Trong lịch sử ghi lại, lão Bát cùng Vương Công triều thần tương giao, một hoàng tử lại cùng triều thần quan hệ thân thiết, không phải càng làm cho vị hoàng đế cha mình thêm nghi thần nghi quỷ sao?
Chung quy lão Bát biểu hiện rất hoàn mỹ, đáng tiếc do hoàn mỹ quá, mà cuối cùng làm cho Khang Hi nghi kỵ, tạo nên nhiều bi kịch sau này?