Thiên Hữu

Chương 77 : Phiên ngoại 1 – Cụp tai

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Mùa đông năm Ung Chính thứ ba, trong Tử Cấm đều bị tuyết đọng thành một tầng dày.



Tiểu thái giám có nhiệm vụ xúc tuyết cố hết sức làm sạch con đường mà các quý chủ nhân thường đi qua, đôi tay vì bị đông lạnh mà đỏ bừng. Xúc hơn nửa canh giờ, vẫn chưa dọn được bao nhiêu, tuyết mới lại phủ đầy chỗ vừa xúc qua.



Khí trời như vầy chắc cũng không có ai thèm tới ngự hoa viên này xem cành khô hoa héo nhỉ? Tiểu thái giám đứng thẳng người, cúi đầu thổi hơi ấm vào trong lòng bàn tay.



“Trời lạnh như thế này, sao ngươi lại ở đây một mình dọn tuyết?” Một âm thanh ôn hòa vang lên phía sau hắn, làm hắn sợ tới mức cả kinh, chỉ thấy người đi tới khoác áo choàng lông hồ màu trắng không có một tia tạp sắc, bên trong mặc cẩm bào màu lam, bên hông còn treo một ngọc bội rất xinh đẹp, cùng với một hương bao tinh xảo, hắn thậm chí có thể ngửi được hương mai nhàn nhạt trên người của vị này.



Nhìn xuống, người vừa tới mang một đôi giày da gấu, bị phủ một ít tuyết trắng, lại cho người ta có cảm giác ấm áp kỳ lạ. Lại ngẩng đầu nhìn lại, bộ dạng của người này rất dễ nhìn, làn da trắng nõn, giữa lông mày mang theo một cỗ ôn hòa, khóe môi mang theo một ý cười nhàn nhạt, ngay cả viên lam ngọc khảm trên mũ bằng da bạch hồ đội trên đầu cũng không sánh bằng ý cười sáng ngời nơi khóe miệng kia. Trước khi tiến cung, hắn chưa bao giờ đọc sách, nên không biết hình dung người này như thế nào, nhưng trong lòng cũng hận không thể nhìn nhiều hơn.



Tiểu thái giám lại nhìn thấy Ngô công công, phó tổng quản trong Càn Thanh cung bung dù cho người nam nhân đẹp đẽ này, tuy tuổi tuổi của Ngô công công chưa quá ba mươi, nhưng bây giờ đã là phó tổng quản trong Càn Thanh cung, trong hậu cung ai cũng đối với hắn khách khí, hôm nay Ngô công công lại thật cẩn thận thay người trước mắt bung dù, trong lòng hắn liền cả kinh, mới sực tỉnh ra, người có phong thái như vậy, nhất định thân phận rất tôn quý, hắn vừa mới tiến cung không lâu, làm sao nhận ra được quý chủ tử, nên cảm thấy sợ hãi, rồi ngay lập tức quỳ xuống nền tuyết dày cộm thỉnh an.



“Tuyết dầy như vậy, đừng quỳ, tuổi ngươi còn nhỏ, dễ sinh bệnh.” Thanh niên nam tử lấy tay vỗ vỗ vai hắn, nói với Ngô công công bên cạnh: “Tiểu Ngô tử, hài tử này nhỏ như thế, không thích hợp làm những chuyện lặt vặt này, ngươi cho người an bài hắn chút chuyện nhỏ khác đi.”



Hắn chỉ là một thái giám mới, dùng để sai bảo, vừa nghe như thế, không dám tin tưởng lỗ tai mình, trong hậu cung này, mạng nô tài là cái gì chứ?! Vị quý chủ tử là ai mà ôn hòa như thế? Hắn rủ đầu xuống, nghe Ngô công công từ trước đến nay luôn đi đường thẳng sống lưng thưa dạ với người kia, giống như người trước mắt còn tôn quý hơn nhiều so với đám nương nương được sủng ái trong hậu cung.



Cho đến khi nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, hương mai thanh thoát kia tản đi, hắn mới dám ngẩng đầu lên nhìn về hướng người nọ biến mất, hướng kia, chính là hướng đến Càn Thanh cung.



Suy đoán của hắn không sai, hai người kia đi không xa, ở một hướng khác liền xuất hiện nghi trượng đế vương, sau đó nghi trượng đế vương ngừng lại, mà thanh niên tôn quý kia, lại đi vào bên trong loan giá đế vương, ngồi chung với đế vương.



Hắn ngơ ngác nhìn loan giá đế vương biến mất ở trong tầm mắt, run lẩy bẩy, vừa rồi, thiếu chút nữa hắn đã mạo phạm người có thể ngồi cùng đế vương?



Xế chiều hôm đó, hắn liền từ một thái giám mới thành kẻ dâng trà ở Nguyên điện, loại đãi ngộ này cùng với các thái giám tiến cung chung thời gian với hắn là bất đồng, trong lòng hắn biết hết thảy đều là nhờ ơn quý chủ tử kia.



Năm Ung Chính thứ tư, cuộc tuyển tú đầu tiên sau tân đế đăng cơ được diễn ra, cho nên lần tuyển tú này phá lệ long trọng, nữ tử Mãn Mông Bát Kỳ đủ độ tuổi đều được đưa vào cung.



Nữ tử có thể đi vào trong Nguyên điện sơ tuyển, gia thế đều rất tốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vài vị nương nương cùng xuất hiện, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thái Hậu.



Sau buổi sơ tuyển, bài tử lưu lại còn hơn năm mươi người, hắn thành thành thật thật đứng ở trong góc nhỏ, không biết tại sao lại nhớ tới mùa đông năm trước, khi tuyết bay tán loạn, loan giá dừng lại trước mặt người thanh niên kia.



Sơ tuyển chấm dứt, đồng hương hắn bị bệnh, cho nên hắn mạo hiểm qua thăm.



Đi ngang qua Phù Bích đình, không ngờ tới gặp phải thánh giá, hắn sợ tới mức quỳ trên mặt đất, cũng không dám thở mạnh.
Đứng gác đêm bên ngoài, Tiểu Lộ Tử nhìn sao sáng đầy trời, nhàn nhã nghĩ, một người nguyện đánh, một kẻ nguyện đau, ngay cả ông trời cũng không quản được a.



Bất quá, vạn tuế gia trước mặt các Vương gia cùng triều thần khác từ trước đến nay đều lãnh khốc, nhưng trước mặt Thất gia lại có chút xíu uất ức.



Nghe nói ở đất Thục có một loại nam nhân được gọi là cụp tai, không biết vạn tuế gia như thế có được tính không nữa?!



“Bịch!”



Trong nội điện lại truyền ra tiếng người bị đá xuống giường, lần này ngã hình như có chút đau, đụng vào một bên ghế.



Lập tức bên trong liền truyền ra tiếng vạn tuế gia lấy lòng, một hồi lâu bên trong mới an tĩnh trờ lại.



Tiểu Lộ Tử ngáp một cái, sáng mai trời sẽ đẹp a.



Ngày hôm sau, Tiểu Lộ Tử thay y phục cho Thất gia, phát hiện tâm tình Thất gia dường như rất tốt.



“Tiểu Lộ Tử, nghe nói gia của ngươi chỉ chừa ba mỹ nhân, chậc chậc, nhiều mỹ nhân như vậy, thật đúng là đáng tiếc.”



Tay Tiểu Lộ Tử run lên, chỉ sợ vị tổ tông này lại muốn nói trong cung rất chật chội, vội hỏi: “Hồi Thất gia, vạn tuế gia lưu lại ba tú nữ đều có dung mạo cực kỳ bình thường, vạn tuế gia căn bản không thèm nhìn đến họ.”



“Mắt không nhìn, cùng gia có liên quan gì?” Duẫn Hữu phạch một tiếng, mở chiết phiến ra, trên mặt lộ ra tia ôn hòa cùng ý cười nhẹ nhàng, phong độ bước ra khỏi nội điện.



Tiểu Lộ Tử nhìn lên, nhanh chóng chạy theo.



Trong cung này, nơi có Thất gia, sẽ có Tiểu Lộ Tử, nhưng nơi có hoàng thượng, không nhất định có hắn.



Cái gì, hắn không phải là tổng quản Càn Thanh cung sao?!



Bảo bối trân quý nhất trong Càn Thanh cung không phải là vị gia có phong độ nhẹ nhàng phía trước kia sao?



Làm tổng quản, chỉ cần trông chừng bảo bối trân quý nhất kia là tốt rồi.