[Dịch] Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 142 : Chương 142
Ngày đăng: 22:01 05/09/19
CHƯƠNG 40: Đối mặt.
Trời cao đất rộng, chạy không nổi chốn không xong.
Lơ đãng nhìn một vòng, xa xa đám Ngạ Quỷ xếp thành vòng vây kín kẽ đối lại.
Tôi cười khổ.
Nguyên nhân của mọi chuyện. Khởi đầu của mọi ác mộng chỉ bởi vì...
Qúa quan tâm một người chính là một loại dục vọng. Dục vọng càng bành trướng càng khó bề khống chế. Đến một lúc nào đó khó hồi cứu vãn, tựa như ma chướng nhập tâm rồi, chỉ có thể trầm luân sa ngã, không thể giải trừ chỉ có thể tử vong.
Nhưng sinh tử tuần hoàn vốn không cách nào chặt đứt, như mưa rơi xuống thấm vào đất, tụ thành sông hợp thành biển. Mọi vật vẫn đến đến đi đi, lặng lẽ tan hợp, duyên phận vốn mong manh ấy là lẽ thường.Vô số hoài niệm cùng cố chấp lại vì người mà tơ tưởng vương vấn. Nhân sinh như thế sở đoản, duyên sinh duyên khởi bởi thiên ý định đoạt vậy mà lại ngông cuồng thách thức phá vỡ, cố tình lại có thể nắm giữ trong tay xoay chuyển càn khôn, trăm năm chấp nhất ngàn năm trầm mê khát cầu.
Bao nhiêu cố sự thoáng chốc như thuỷ triều ùa về, để rồi vỡ tan thành muôn nghìn mảnh vụn, như bọt biển lặng lẽ hoà tan vào nước. Ký ức hiển hiện chân chân thực thực lại vẫn như trước ảo mộng mơ hồ, nhìn không thấu kiếm không ra, dấu vết truy tìm len qua kẽ tay, thấm qua da thịt men theo kinh mạch, lãng đãng mênh mang như tơ thêu gấm dệt chia không thành cắt không xong, nhập vào cốt tuỷ vô cùng vô tận, giờ đây rõ ràng minh bạch thấu triệt.
Dưới trần sáng hơn dương quang ban ngày, mọi âm thanh trong tích tắc dừng lại, mọi hình ảnh trong tích tắc nhoè đi biến mất tối sầm lại.
Đau đớn chết lặng biến cơ thể sống thành một khối đá vô tri vô giác.
Tử lôi hung bạo cuồng dã trong người.
Tiếng nổ lấy nhân làm trung tâm, mạnh mẽ lan đi khắp gầm trời, tựa như sóng âm không ngừng miên man tác động lên từng đợt không khí, khiến từng viên sỏi nhỏ nhặt nhất cũng phải khiếp đảm trấn kinh nảy lên.
Nhiệt năng khủng bố cuồn cuộn như núi lửa phun trào thiêu đốt phạm vi mấy trăm trượng. Một đám Ngạ Quỷ kinh hãi hoảng hốt tháo chạy xuống khe vực, một đám xấu số tránh không kịp tiếng rít gào kinh đảm vừa kêu liền tắt ngóm hoá thành vũng dịch sóng sánh loang lổ.
Trên bề mặt thoáng chốc tất cả đều hoá thành bột phấn, nương theo gió phát tán chui vào lòng đất thấm vào không gian. Nương theo gió mà bay xa đến tận chân trời đến tận góc biển, sẽ chẳng còn bất cứ điều gì lưu lại, chỉ còn yên vụ mù mịt che lấp đi thân ảnh phàm nhân mong manh như ảo ảnh.
Một cái phàm nhân nho nhỏ thẳng lưng bất động giữa thiên địa hỗn độn ngổn ngang, vẫn vững vàng bất biến kiên định như bàn thạch. Mặc kệ quanh thân sục sôi tử lôi ác liệt oanh tạc, gương mặt tĩnh lặng ánh mắt thâm sâu như biển khơi, như thể không biết gì đến đau đớn không đoái hoài gì tới tổn thương.
NHững vết thương la liệt hình thành trong giây lát, máu còn chưa kịp chảy miệng đã vội vã khép da non.
Tử lôi hung tàn tựa như hơi thở của cuồng long, vờn quanh phàm nhân bừa bãi tàn sát, lại như cố tình muốn chui vào cơ thể sáp nhập triệt phá. Chỉ là phàm nhân bé nhỏ đơn bạc kia, khí thế trầm ổn tựa núi cao sâu xa hơn vực thẳm, dường như không hề chịu bất cứ thương tổn gì từ tử lôi hung hiểm. Ngược lại tử lôi tham nhập vào da thịt tựa như mưa rào trút xuống mặt biển, xao động một lúc rồi cứ thế lặng lẽ hoà tan, trở thành một phần của mặt biển, trở thành một phần sức mạnh của phàm nhân.
Xúc cảm mãnh liệt đột ngột cuộn trào từ sâu trong tiềm thức, trong sát na xâm chiếm toàn bộ linh hồn. Ngẩng đầu muốn nhìn trời nhưng lại chẳng thể nhìn thấy gì, ngoại trừ bóng đen vô hạn bao vây, ngoại trừ nhiệt lưu hừng hực từng cợt như sóng thần bạo động.Thế giới như trở về thời kỳ hồng hoang hỗn mang.
Tôi nhắm mắt lại, mắt ẩn ẩn đau nhức, nhức nhói phiền tâm, tâm có chút mệt.
Cổ họng chợt ngứa, ngứa ngáy làm người ta nóng nảy, gắt gỏng sinh khó chịu, tựa như từng đợt sóng triền không ngừng nối tiếp, đợt sau dồn dập cuồng dã hơn đợt trước áp bức người ta phải mở miệng.
Miệng mở lớn lại phát ra một tràng cười hùng hậu, tiếng cười ngông nghênh át đi cả tiếng gió, âm thanh có chút rồ dại có chút lớn lối, càng lúc lại càng không nể nang kiêng dè. Tiếng cười phá yết hầu theo gió tản mát, mang theo kiêu căng ngạo mạn, mang theo thị huyết sát nghiệp, một đường uy áp to lớn lấn át hết cả cuồng phong.
Gió lặng, chỉ còn lại tiếng cười lạc lõng khô khan, quẩn quanh cô đơn cùng bi thương. Gió lặng, chỉ còn lại tiếng cười trầm thấp nặng nề, cười như vậy hỉ nộ không rõ vẫn là cảm thấy giống khóc nhiều hơn, chua xót cùng đau đớn từ trong cốt tuỷ phát ra lại nhập trở lại tâm, một trận dày vò bi thống.
Bóng tối càng lúc càng dày đặc lan chàn.
Cuối cùng cười đủ rồi, mọi âm thanh theo đó đình chỉ, mọi hình ảnh theo đó tan biến, bóng tối như cũ làm bạn đồng hành.
Tôi nhếch mép lười biếng quét một vòng, muốn nhìn ra cái gì cũng không thể nhìn thấy, tựa như bị bóng đen cắn nuốt triệt để. Này khủng bố tới mức ngay chính bản thân cũng có chút ngu ngơ hoài nghi. Giơ hai bàn tay lên cũng chẳng thể nhìn thấy bản thể, chỉ có cảm giác cử động báo cho bản thân nhận biết được là như thế, là như thế có chính mình chân chính đứng ở đây, đứng giữa bao la mênh mông hắc ám vô tận, tồn tại.
Thân thể run rẩy tựa lá khô trước bạo phong, mỗi bước chao đảo ngả nghiêng muốn đổ xuống. Không cần biết phương ở nơi nào, như thể cứ bước đi theo quán tình thôi. Chỉ là thân thể chưa có hồi phục đủ, mỗi bước gian nan chống đỡ nhưng lại cảm thấy không quá khó chấp nhận.
Tựa như năm năm tháng tháng đã từng kinh qua, vô số lần bàng quan nhìn gió cuốn mây bay hoa trôi nước chảy, như vậy lại trở về điểm xuất phát. Vốn chỉ còn có một mình, vẫn là từ trước như thế, chỉ duy nhất còn lại một thân ảnh tịch liêu cô quạnh.
Không biết là đi bao lâu đi bao xa, chỉ là cứ như một con rối được vặn dây cót theo chuyển động máy móc dập khuôn đờ đẫn mà vô hồn. Không cảm thấy mệt mỏi không cảm thấy đói khát càng không biết mục tiêu hướng tới ở đâu, mục đích cuối cùng là gì. Giờ này phút này vẫn đầu óc trống rỗng hoặc là đặc sánh lại như cháo, một đống thứ hỗn độn như mớ bòng bong, quyện chặt vào nhau thành quả bóng không ngừng bang bang lăn qua lăn lại đập trong đầu.
“Toong...Toong”.
“Toong ....Toong”.
Tôi dừng bước, căng tai lắng nghe xem là âm thanh gì đang phát ra, hướng ở đâu. Trong không gian quỷ dị chẳng rõ là ngày hay đêm là chật hay rộng, ngay cả tiếng bước chân tiếng hít thở dường như cũng bị bóng đen cắn nuốt sạch sẽ. Một thế giới không có bất cứ màu sắc không có bất cứ đồ vật, có mắt cũng tựa như không có, trống rỗng mà ngột ngạt như thể bị nhốt trong căn hầm kín.
Âm thanh nhỏ giọt, thanh thuý trong trẻo xa xa vọng tới như câu nhân.
Tôi hướng theo nơi đó mà đi.
Đi chẳng mấy chốc một chấm sáng như đầu kim ẩn hiện, ánh sáng có chút mông lung lay động, tựa như vẫy gọi tựa như dụ nhân, như thế lại có chút khiến người ta chùn bước do dự.
Nhưng tôi cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, trong óc cũng chẳng nảy lên được cái gì rõ ràng.
Tiếng dịch nhỏ theo đó cũng thánh thót hơn, giục giã người ta nhanh nhanh khám phá.
“Toong toong, toong toong”.
Không phải một giọt lần lượt ngắt quãng nhỏ xuống có quy luật. Nhiều hơn một giọt, âm không đồng nhất, càng lúc càng phá lệ vang vọng, như ma âm khuất tán trong lòng người phi thường quấy nhiễu nhân tâm, như thể đằng trước chờ đợi được vạch trần là quỷ sự.
Chấm sáng to hơn hối thúc bước chân người ta mau mau đến gần, đồng thời bất an thật sâu vô cớ đánh tới.
Ánh vàng nhợt nhạt không còn linh động mị nhân như lúc đầu, như là điềm báo chuyện tình bất thường.Thế nhưng mà xung quanh vùng ánh sáng tưởng như ấm áp lại mang theo hàn khí lạnh lẽo cùng cực, dường như cũng chẳng soi tỏ được bất cứ thứ gì, hoặc là gần đó không có bất cứ vật gì tiếp cận.
Không có cái gì hết vậy nó ở đó soi sáng làm cái gì?Mục đích không phải là chiếu sáng, mà là câu dẫn người ta, như thiêu thân vô ý thức lần mò?
Gió ở đâu vời tới, ánh sáng chập chờn lung lay, kia cũng chẳng phải ánh nến nhỏ nhoi, hai chậu lửa đối xứng rừng rực bốc cháy được đặt trên cột thấp, chính giữa tựa lối đi.
Gió từ phía trước thổi về, mang theo một cỗ hương khí tanh hôi nồng đậm.Tư vị cổ quái khiến người ta nhíu mày thật sâu dừng chân muốn lùi bước.Nhưng âm thanh nhỏ giọt tiết tấu nhanh chậm lúc thưa thớt rời rạc khi đồng thời rào rào như mưa, rơi xuống xôn xao như có giai điệu phụ hoạ, ma âm mị hoặc cưỡng không được tò mò lại nhấc bước.
Mỗi bước gần hơn, hơi thở tràn ngập âm sát vờn quanh.
Thứ khí tràng hưng thịnh, đặc trưng chỉ sản sinh dành cho âm giới lại từ nơi sáng sủa không ngừng lan chàn ra ngoài, rồi tựa như có một tấm vách kính vô hình, không thoát ra ngoài được đập trở lại, lởn vởn ở trong chiếc lồng rít gào vô nghĩa.
Tôi nheo mắt, đằng trước, không xa lắm, rất nhiều bóng đen đang nhè nhẹ lắc lư, âm thanh nhỏ giọt “toong toong” theo đó cực kỳ vang vọng. Trong khung cảnh cổ quái kỳ dị cùng tĩnh lặng vô cùng tận, tiếng dịch nước không theo tiết tấu rơi xuống, nghe như tiếng cười nghe như tiếng khóc phá lệ gai góc bén nhọn.
Tôi rùng mình một cái lại không có ý định lâm trận xoay gót tháo chạy.
Những chiếc bóng dựa theo gió cực nhẹ mà lung la lung lay, tựa như những tấm giấy hay những túi lylong khổng lồ.
Bước chân mỗi lúc lại gần, tâm trạng như sóng cuộn nhấp nha nhấp nhổm.
Gió đưa mùi tanh hôi, gió đưa âm nức nở, nương trong gió là hình ảnh âm sát quỷ dị lượn vòng, tựa như những cô hồn dã quỷ bơ vơ lạc lõng lắc lư khó tiêu tan.
Ánh sáng của chậu than hoa bé nhỏ dường như không thể vươn xa tới khu vực này, tối tăm khiến dung mạo mọi thứ như được khoác một tầng dung nhan biến hoá kỳ quặc, tựa như vô vàn bộ quần áo đong đưa treo trên dây phơi. Chỉ là càng tiếp cận gần mục tiêu, thì những thứ đó lại càng trở lên cứng ngắc bất động, tựa như những khối đá vô tri vô giác.
Tôi dừng chân cách chúng khoảng 1 trượng, phóng tầm mắt, chỉ thấy một vùng lợn ngợn xung quanh, những khối hình nghiêm nghị trầm mặc. Xa xa hơn, ẩn khuất trong bóng tối dày đặc, những thực thể lạ lùng uốn lượn như khiêu khích lá gan người ta.
Tôi lạnh mặt bước chậm.Âm sát từ những khối hình câm lặng không ngừng toả ra tựa như củ hành được bóc từng lớp vỏ. Rồi tựa như bị một lực lượng vô hình ở trung tâm hút lấy nhao nhao lắc mình bay về phía đó. Rồi lại tựa như phía ánh sáng hấp dẫn đó sinh ra chuyện tình không đúng, chúng quay đầu muốn tháo chạy. Ở nơi đó như diễn ra một mớ bòng bong hắc vụ như đang lâm đại dịch, trên lưng chừng không trung không ngừng quay cuồng bất an.
Phía trước càng gần vùng ánh sáng hơn, những khối hình hiện lên minh bạch mục kinh.
Tôi còn cách thứ đó một khoảng, nhưng cả cơ thể lại không sao nhúc nhích nổi, mỗi thớ cơ lạnh như hoá đá, ngay đến vận động hít thở cũng muốn đòi mạng.
Thời cổ đại khổ hình đối với các phạm nhân cực kỳ vô nhân tính, trong đó có một cách hành hạ khiến người ta từ tốn đau đớn đến mấy ngày mới vong mạng. Cực hình này lại do một nữ nhân cao quý nghĩ ra. Nghe nói Hán Cao Tổ Lưu Bang sau khi qua đời, Lã hậu giết chết đứa con trai khi còn sống mà Lưu Bang thích nhất là Triệu Vương Lưu Như Ý khi đó mới 15 tuổi. Tiếp theo bà ta đem mẹ của Như Ý là Thích Cơ móc mắt, cắt bỏ mũi, đâm hỏng lỗ tai, môi dùng chỉ khâu lại, còn tàn bạo chặt cả tay lẫn chân. Người đời sau gọi là hình phạt "Nhân trư".Thích phu nhân vốn là sủng phi rất được yêu thích của Lưu Bang cho nên Lã Trĩ phải đợi đến khi Hán Cao Tổ băng hà,Lã Trĩ quyền khuynh hoàn triều, con ruột Hán Huệ Đế cũng chỉ như bù nhìn nối ngôi về sau cũng bị bà ta ép chết khi mới 22 tuổi.
Nhìn vào khuôn mặt vốn không còn rõ dung mạo, tôi liền hiểu rằng, cơn ác mộng do mình bày ra còn đó, vẫn tiếp diễn.
Người này...là bố tôi.
Ông bị cột trên một cọc gỗ sau lưng, máu me đầm đìa từ khuôn mặt chảy thành vệt dài, từ các vết thương theo cơ thể trói buộc thấm ướt y phục, chảy qua dây trói theo thân cột chảy xuống hố chôn, lại từ đó chảy vào một rãnh nhỏ, hướng tới phía trung tâm.
Người này...tôi mới nhìn qua một lần, mới tiếp xúc một chút, nhưng mà sợi dây phụ tử khi không biết thì mơ hồ, khi đã xác nhận vậy liền như rễ ăn sâu vào lòng đất, len lỏi qua tầng tầng kẽ đá, đâm tới tận cùng không thể chặt phá bác bỏ. Xúc cảm từ sâu trong nội tâm như sóng biển đánh cho tôi đứng lung lay. Hơn hai ngàn năm thì sao chứ, tựa như sự việc mới hôm qua thôi.
Tôi nhắm mắt lại, tập trung Niệm lực, khi mở ra lần nữa, khung cảnh tựa như một bức tranh trắng đen âm bản, cái gì cũng không tránh thể thoát.
Khắp một khoảng rộng lớn lấy vùng ánh sáng kia làm trung tâm mà lan toả, hàng trăm cây cột được dựng lên, trên đó đều cột chặt lấy một khối hình đang mất dần đi sự sống. Cơ thể được đối xử như tử tù, chịu đựng phương thức hành hạ tàn nhẫn nhất, máu theo vết thương đều được phía dưới hứng lấy chứa đựng trong những khe rãnh, rồi toàn bộ chậm chãi tụ về cùng một nơi.
Tôi đứng một chỗ nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở từng khuôn mặt. Tôi mới được gặp mấy người lên đa số không nhận ra, nhưng mà những người đã nhận thức qua lại đều ở đây cả. Chỉ không thấy Âu Tử Dạ và Âu Tình Kiếm.
Ở trung tâm, một khoảng trống hiện lên, phía trên giăng rất nhiều hoàng phù, mực chu sa lấp lánh vẽ lên những hoạ ngôn cổ mật bí hiểm toát lên khí thế hung hiểm tà ác, phía dưới là hố, vô vàn rãnh máu từ bốn phương tám hướng chính là tụ tập về hố kia đổ máu vào.
Hố trút máu đỏ lòm im lặng như mặt phẳng gương soi, soi lên vô số gương mặt vừa thân quen vừa xa lạ. Những gương mặt này không có trầm mặc vô ngôn như những thây khô hong gió ngoài kia. Những gương mặt oán hận sục sôi bị chôn vùi dưới lớp màng máu. Mắt như hố đen lại cảm nhận rõ ràng đang trừng trừng hung hãn căm phẫn. Miệng muốn há to nhưng không sao mở nổi, giữa hai đôi môi như cửa hang đen kịt có những trấn song ghìm lại, muốn gào thét lại không có âm thanh nào thoát ra nổi, tất cả đều bị tấm màng máu kinh tâm động phách cản trở.
Biểu tình đều là uất ức bi thương giằng xé, bọn họ muốn trồi lên bức đi lại chỉ gây ra nổi chút gợn sóng lăn tăn, bao nhiêu thống khổ như sóng triền không ngừng giày vò lại chỉ có thể bất lực nuốt vào, trơ mắt tuyệt vọng bị kéo vào hố xoáy trung tâm.
Ở trung tâm lại có một thân ảnh đen tối chôn nửa người trong vũng máu. Tóc như thác che lấp đi gần hết hai bên khuôn măt, cả thân thể như muốn sáp nhập vào bóng đêm.
Cái hố đường kính chỉ khoảng 3 trượng, lượng máu chứa trong đó đủ ngập ngang bụng nam nhân trưởng thành, vậy số người cần mất mạng phải là bao nhiêu?
Tôi từ trong trạng thái hoá đá bất động như bị sét đánh cho đờ đẫn cựa quậy. Mỗi bước chật vật gian nan như vác theo cả tấn đá tảng, đau đớn như giẫm lên bàn chông những vẫn phải cắn răng bước về phía trước, hướng tới hố trung tâm kia.
Tôi đứng trên mặt cầu chỉ rộng chừng 1m vươn một nửa ra giữa lưng chừng miệng hố, hoang mang nhìn kẻ bị chôn trong bể máu, gương mặt đối phương phía dưới, cách tôi không xa lắm, chỉ độ một cánh tay.
Đến cuối cùng cảm xúc đè nén cũng bục vỡ, nóng bỏng tuôn trào, lệ như nước lũ không ngừng ràn rụa trên khuôn mặt. Bên tai như có sấm rền chớp giật đánh cho ong ong ù ù, ầm ầm hết trận này đến trận khác, chấn động khủng khiếp khiến tôi sụp đổ quỵ xuống.