[Dịch] Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 17 : Chương 17
Ngày đăng: 21:59 05/09/19
Chương 16: Ổ khóa Tiêu Đồ.
-Mặc Minh!
A ,là gọi tôi. Vội vã ôm lấy túi đồ chạy tới, nhưng tên đó cũng chẳng đợi tôi đến đã dảo bước lên bậc tam cấp.
Tôi dừng lại nhìn đám lính nằm ngổn ngang bất động trên nền đất phủ lớp tuyết mỏng, phút trước còn sinh khí tràn trề, giờ chỉ còn là thân xác lạnh ngắt.
Dù là sống trong thời bình, thì sinh tử cũng khó lòng kiểm soát trong tay bản thân. Giống như việc bạn hoàn toàn không nghĩ rằng, giờ này phút này lại chính là giờ tử, thậm chí ngay cả khi thanh đao kề ngay cổ bạn vẫn không muốn tin rằng mình sẽ có kết cục chấm hết.
Lại nói,trường hợp của tôi cũng vậy,tôi đây cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi có ngày mình lại bị quân đội tống vô tù, vĩnh biệt những tháng ngày điền viên bên bố nuôi và chắc có lẽ tương lai chính là lưu lạc chân trời góc bể.
Tôi chắp tay ngẩng đầu nhìn trời đêm lãng đãng tuyết rơi,thầm cầu mong cho bọn họ sớm được siêu thoát tới miền cực lạc, tất nhiên là sau khi đã trả hết tội nghiệt tạo ra lúc còn sống nơi âm tào
Bấy giờ tôi mới lại để ý kỹ hơn, thứ thắp sáng quanh đây đều là đèn lồng, đèn lồng đỏ treo lác đác quanh ngôi nhà gỗ. Chiều rộng nhà khoảng 10m với bốn cây cột hiên kê trên đá tròn,trong đó có hai cây cột cái chạm hai con rắn quấn vào nhau được đặt trên lưng một con Bá Hạ thân rùa đầu rồng. Hai cánh cửa rất to lớn, mỗi cánh rộng 3m,cao 6 m bề mặt chạm khắc hoa văn uốn lượn rất tinh tế, hợp lại thành hình một cái cây đại thụ tán xòe rộng, nhưng nhìn kỹ hơn cái cây lại do vô số rắn con tạo thành.
Tôi nhìn đến trợn mắt, kỹ thuật điêu khắc trên gỗ của vị nghệ nhân này thật sự vô cùng tinh xảo, nhưng ý nghĩa của hình tượng rắn quấn quýt này tôi qủa thật mu mơ mù mờ.
Sợi dây xích vòng qua lỗ hai cánh cửa lối lại bằng ổ khóa. Ổ khóa hình lăng trụ nằm ngang, được chạm khắc hình Tiêu Đồ ở hai đầu lăng trụ. Phần thân lăng trụ có các khấc khắc nổi hình thù tôi không hình dung nổi. Tôi thấy Âu Tử Dạ xoay các khấc theo chiều ngược kim đồng hồ, đến khấc cuối thì các vết khắc này tạo thành một câu chữ cổ.
Chữ cổ này ngược lại tạo cảm giác quen quen nhưng nhất thời tôi không tài nào nhớ ra.
Làm sao mà hắn biết được mật khẩu mở khóa, chẳng lẽ vẫn là moi tin tức từ lão Tống Trung? Dù sao thì lão cũng là giám đốc nhà tù Bàn Cẩm, việc biết rõ mật khẩu cũng là lẽ hiển nhiên. Đương nhiên phải hỏi lão đầu tiên. Nhưng không sợ lão khai gian sao? Chẳng lẽ hỏi gì lão cũng thành thành thật thật đáp hết ráo? Có lý nào thật sự cho uống thứ thuốc gì đó khiến người tao bảo sao nghe vậy?
Trong khi tôi đang bận suy nghĩa lung tung thì tên Âu Tử Dạ lại tháo sợi xích ra khỏi cửa, sau đó đặt lên cái túi xách tôi đang ôm, nói.
-Cất đi.
Vậy cũng được sao? Hắn đã tính trộm đồ của quốc gia rồi ngay đến ổ khóa cũng phải cuỗm đi mới được sao? Hay là,ổ khóa này còn có huyền cơ gì? Lại nói cái ổ khóa này trông vậy mà nặng kinh người. Cái túi tôi cầm giùm hắn thấy cũng có chứa thứ gì nhiều nhặn đâu, ban đầu còn thấy hắn xách thật nhẹ nhàng,cầm vào rồi mới biết, nặng không phải dạng vừa.
Âu Tử Dạ hai tay khẽ đẩy hai bên cánh cửa ra,rộng độ hơn m,tôi bước vào liếc mắt thấy độ dày của cửa mà hãi hùng, phải cỡ 10 cm, cũng là gấp đôi so với các cánh cửa gỗ thông thường.
Bên trong tối om, một lát sau thì mắt tôi cũng thích ứng được với bóng tối, lạ là tên kia cũng không cần dùng tới đèn pin. Tôi vốn tự hào mình tinh mắt thính tai, xem ra tên kia cũng không kém cạnh.
Có hai hàng cột quân cũng được đặt trên bệ đá, cách nhau cỡ 6m, ngước đầu lên, trần nhà tối như hũ nút, hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì ngoài phạm vi 3 m vuông. Mọi thứ mờ mờ ảo ảo,phía sâu bên trong có hai nguồn sáng leo lắt phát ra từ hai cặp đèn lồng treo trên cao và một nguồn sáng yếu ớt hơn đặt trên bàn thờ, chắc là đèn dầu.
Người ta thường tự hù dọa bản thân hơn khi không nhìn rõ, hoặc không hiểu rõ mọi diễn biến xảy ra xung quanh, mà nó tác động trực tiếp hay gián tiếp tới ta. Hơn nữa cái bầu không khí này cũng quá quỷ dị, không phải tôi tự nhát bản thân nhưng hình như nhiệt độ giảm đi nhiều so với ngoài trời.
Kỳ quái, đáng lý ra phải ngược lại ấm hơn mới đúng. Còn nữa,âm thanh phát ra trên trần nhà, lúc có lúc không khi rõ khi nhẹ, giống tiếng đục đẽo, của một người hoặc của nhiều người.
Mỗi khi âm thanh khô khan chắc nịch đó khẽ vang một cách không xác định được phương hướng khiến trái tim bé nhỏ của tôi lại đập bình bịch hoảng loạn. Hay là mình quá nhạy cảm? Tôi len lén nhìn tên đi bên cạnh,này anh căn bản không nghe thấy hay nghe không rõ, hay là tự mặc định bỏ ngoài tai luồng âm thanh quỷ quyệt đó?
Tôi ôm cái túi nặng trình trịch thêm chút nữa, lại nuốt miếng nước bọt nhằm tăng thêm lòng can đảm rồi căng mắt vểnh tai dáo dác bốn phía.
Giờ chúng tôi đã vào sâu bên trong, hai bên cột cái đặt trên lưng Bá Hạ miệng há lớn, một bên thân cột chạm khắc một nửa thân dưới là rắn, thân trên là nam tay cầm cây giáo, bên cột đối diện thân trên lại là nữ tay cầm khiên. Hai ngọn đèn lồng đỏ được treo ở vị trí này nên tôi có thể quan sát một cách rõ ràng từng chi tiết nhỏ, đặc biệt là cặp mắt, cực kỳ có sinh khí, tạo cảm giác không thoải mái khi nhìn trực diện vào chúng.
Trên sập thờ có bát hương cắm loe ngoe vài cây ,một cặp giá nến không được thắp, đèn dầu vặn bấc cực nhỏ, một cặp lộc bình, một không cắm hoa, hai để đựng hương, đỉnh đồng không tỏa trầm, đôi hạc, hương án đã phủ lớp bụi mỏng, cốc đựng nước cúng khô khan…Tôi vô thức đưa ngón tay quệt một đường lên mặt bàn lấy đi một lớp bụi bám khá dày, này như thể đã lâu không có người tới sử dụng.
Để xem,có khi nào nơi này chỉ quan chức cỡ lão Tống Trung trở lên mới được vào viếng thăm? Nghĩa là không phải ai cũng có diễm phúc được đặt chân vào, bao gồm kể cả người quét dọn lau chùi. Xem cái ổ khóa mà tên này muốn hẳn là vật quý giá, có lý nào mật khẩu chỉ mình lão Tống Trung biết và khi tới ngày cần làm lễ lão sẽ đích thân đến chỉ huy quan sát hiện trường ,là để bảo đảm không mất mát thứ cực kỳ trân bảo của nước nhà đang được bí mật giấu tại đây?
Vật mà tên Âu Tử Dạ muốn là gì? Thật sự được cất giấu ở đây? Hắn moi ra đâu tin tức này? Nhỡ đâu không phải thứ hắn cần, nhỡ đâu đây lại là bẫy thì sao?
Mấy âm thanh đục đẽo trên trần nhà phát ra càng mạnh mẽ rõ rệt, con mẹ nó dù có là tai nghễnh ngãng cũng phải nghe thấy. Dưới nền nhà, vài cái bóng vụt qua vụt lại cực lẹ làm tôi sợ tới mức không dám nhúc nhích. Tôi cố dùng cái đầu từ từ nhích qua trái xoay qua phải, mịa nó, tên Âu Tử Dạ đi đâu mất tiêu rồi, mới nãy còn thấy đứng bên cạnh cơ mà. Đi đâu cũng phải nói trước một câu chứ, hay ít ra làm ơn cho tôi nghe tiếng bước chân cũng được.
Tôi chỉ là cái tên thường dân hiền lành tử tế, nào có lá gan của hổ báo như nhà anh.Anh kéo tôi vào đây làm gì, luyện lòng gan dạ cho tôi sao? Tôi thấy hay là mình trở lại ra ngoài,chỗ đó tuy lạnh lẽo một chút nhưng chắc an toàn hơn trong này quá.
-Mặc Minh!
A, gọi tôi kìa. Lập tức tôi nhận ra đây là giọng của Âu Tử Dạ, phát ra phía sau kệ thờ. Tôi vòng ra phía sau.Phía sau bàn thờ là một khoảng trống lớn, trái phải hai đầu đặt một cặp Tu Lỳ cao nửa thân người, đầu như Kỳ Lân, miệng há to đặt một viên dạ minh châu cỡ nắm tay con nít vào đó, chúng nhè nhẹ tỏa sáng một cách huyền ảo.
Tu Lỳ là linh vật có một sừng, vẩy cá sấu, nhưng có thân của loài gấu, trên lưng có cánh như của loài dơi, thường được đặt ở những nơi có nhiều tà khí như ở trước cổng nghĩa trang vì nó có khả năng hấp thụ chúng chuyển hóa thành năng lượng tốt.
Âu Tử Dạ đứng ở khoảng giữa rồi đi đi lại lại hai đầu, vẻ mặt trầm ngâm, suy tính.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: