Thiên Kim Báo Thù
Chương 129 : Gánh tiếng oan thay người khác
Ngày đăng: 14:09 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho nên, Phó Cẩm Hành mới để hắn đi lo liệu cho Ngô Ngữ Hi.
“Chú Ba của anh mất trí rồi, chỉ bởi vì lúc đó cô ấy nói đứa bé kia là con của ông ta, bảo ông ta đưa tiền, mà ông ta liền bắt người đi?” Triệu Hàn kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Hành, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi
Phản ứng đầu tiên của hắn là Ngô Ngữ Hi suýt nữa phá rối buổi họp báo, cho nên Phó Trí Hán ghi hận trong lòng, sai người bắt cô ta khỏi khách sạn.
“Anh cảm thấy người là chuyện này là Phó Trí Hán à?” Phó Cẩm Hành hỏi ngược lại.
“Không phải ông ta thì còn có thể là ai? Chẳng lẽ là anh à?” Triệu Hàn3buột miệng nói.
Người có quan hệ với Ngô Ngữ Hi, trừ Phó Trí Hán ra cũng chỉ có Phó Cẩm Hành.
Trừ hai người này ra, cô ta không có thù oán với ai
“Anh điên rồi à?” Phó Cẩm Hành không vui sầm mặt xuống, không biết có phải Triệu Hàn này bị Ngô Ngữ Hi cho ăn bùa mê thuốc lá gì không mà bây giờ hắn còn ngu hơn trước kia nhiều.
Người ta thường nói, phụ nữ yêu đương là trở nên không có đầu óc, xem ra, đàn ông cũng có người như vậy.
“Tôi..
tôi không có ý đó, he he.” Triệu Hàn sợ chọc giận Phó Cẩm Hành, phóng tầm mắt nhìn khắp Trung Hải, nếu mình đắc tội hắn, vậy thì còn tìm được ai có thể1giúp đây
“Nhưng tôi lại không cảm thấy là chú Ba tôi làm.” Phó Cẩm Hành cau mày lại, dựa theo bình thường mà nói, xảy ra chuyện như vậy, Phó Trí Hán là đối tượng tình nghi đầu tiên
Nhưng lão hồ ly kia sẽ làm chuyện dễ lộ như vậy sao?
Rất nhiều người đều biết giữa ông ta và Ngô Ngữ Hi có xích mích như vậy, nếu như cô ta xảy ra chuyện, người bình thường đều sẽ cho là ông ta làm
“Ông ta thông minh gian xảo cả đời, làm sao có thể lập tức đổi tính đổi nết được?”
Phó Cẩm Hành liếc Triệu Hàn một cái: “Nếu như anh là ông ta, anh sẽ làm như vậy sao?”
Triệu Hàn theo bản năng lắc đầu
“Vậy không phải là3xong rồi sao? Ngay cả anh cũng có thể nghĩ được, chẳng lẽ ông ta lại không nghĩ ra được à?” Phó Cẩm Hành tức giận nói
Đây là chuyện mà Triệu Hàn làm hắn thất vọng nhất.
“Phó tổng, tôi biết anh không tính toán hiềm khích trước kia, đại nhân đại lượng mới giao nhiệm vụ này cho tôi! Bây giờ chuyện thành ra như vậy, tôi đáng chết muôn lần! Nhưng mong anh nể tình đứa bé, tìm người phụ nữ đáng lo đó về cho tôi, đứa bé khóc cả ngày, tôi sắp điên rồi.” Triệu Hàn dùng sức giật tóc, vành mắt đỏ ửng, cảm giác sắp khóc đến nỗi rồi.
“Được rồi.” Phó Cẩm Hành quát.
Hắn cũng không quan tâm Triệu Hàn đau khổ thật hay là3cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, tóm lại chính là không nhìn nổi.
Triệu Hàn lập tức im miệng, thấp thỏm bất an nhìn Phó Cẩm Hành một cái.
“Mặc dù tôi vẫn chưa xác định, nhưng tôi gần như có thể bảo đảm với anh, chuyện này không liên quan đến Phó Trí Hán
Còn rốt cuộc là ai đưa Ngô Ngữ Hi đi, tôi sẽ tìm người điều tra
Khoảng thời gian này anh ngoan ngoãn một chút, trông nom đứa bé cẩn thận, bớt liên lạc với đám bạn xấu của anh đi!” Phó Cẩm Hành nghiêm nghị dặn dò
“Tôi..
tôi biết rồi.” Triệu Hàn nghiến răng.
“Anh đừng tưởng bây giờ mình hơn người rồi là có thể khoe khoang trước mặt đám anh em đó
Anh có từng9nghĩ tới, nói không chừng chính là người quen biết của anh làm không, chẳng lẽ anh không hiểu đạo lý tài không lộ ra ngoài à?”
Phó Cẩm Hành cố ý dọa hắn
Chuyện này còn chưa tra rõ, quan hệ xã hội của Triệu Hàn quá phức tạp, phải cố gắng hết sức để không ai biết.
Tránh cho con chưa tìm được người mà tin tức đã truyền đi sôi sùng sục rồi
“Thật không? Nếu như là đám ranh con kia làm, tôi nhất định băm nát bọn chúng ném cho chó ăn!” Có vẻ Triệu Hàn đã tin, hắn liền nổi giận đùng đùng mắng.
“Như vậy thì đã sao, mẹ của con anh cũng mất tích rồi.”
Phó Cẩm Hành thong thả ung dung nói.
“Tôi...” Hắn hoàn toàn suy sụp.
Trước khi đi, Triệu Hàn lấy hết dũng khí, quay đầu lại nhìn Phó Cẩm Hành một cái, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói, cô ấy sẽ không sao chứ?” Nhìn dáng vẻ hắn cũng rất đáng thương.
Không biết có phải vì mình cũng có hai đứa con rồi nên Phó Cẩm Hành thấy vậy liền mềm lòng hay không.
Hắn day thái dương, chậm rãi gật đầu: “Ừm, không có tin tức gì chính là tin tức tốt, chắc là không sao đâu, anh yên tâm.”
Có lời này của Phó Cẩm Hành, sắc mặt Triệu Hàn lập tức trở nên sáng ngời.
Lúc đi, bước chân hắn cũng nhẹ nhàng hơn
Phó Cẩm Hành thì ngồi một mình trong phòng làm việc, tâm trạng có chút nặng nề
Sống chết của Ngô Ngữ Hi không liên quan trực tiếp đến hắn
Huống hồ, hắn cũng đã cho cô ta một số tiền lớn, đủ để cô ta yên ổn ở nước ngoài sống thật tốt
Người tự phá vỡ sự cân bằng này là cô ta, lòng tham của cô ta không đáy, tự kéo mình vào.
Nghĩ tới đây, Phó Cẩm Hành cầm điện thoại lên gọi đến một số
“Đi điều tra Ngô Ngữ Hi xem, nghe nói cô ta bị đưa đi khỏi khách sạn
Tôi đoán bên khách sạn thì không cần tra đâu, chắc chắn đối phương đã xử lý sạch sẽ rồi, nghĩ cách khác đi.” Hắn trầm giọng dặn dò
“Còn nữa, sau khi tra được đừng rút dây đồng rừng.” Phó Cẩm Hành vấn về cái gạt tàn thuốc lá trên bàn trà, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn luôn cảm thấy, chuyện này không liên quan đến Phó Trí Hán.
Nói ra, cũng rất nhiều ngày mình chưa đi thăm ông ta rồi, nghĩ như vậy, Phó Cẩm Hành lập tức đặt đổ xuống, đứng dậy ra ngoài.
“Sao cháu lại đến đây?” Phó Trí Hán ở nhà nghỉ ngơi vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành chạy tới thì không khỏi kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì à?” Phó Cẩm Hành bật cười: “Nhất định phải xảy ra chuyện mới có thể đến thăm chú à? Dù sao bây giờ chúng ta cũng là cha con trên danh nghĩa.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “trên danh nghĩa” chính là vẫn không muốn thừa nhận quan hệ huyết thống giữa hai người.
Phó Trí Hán trên ghế sô pha hừ một tiếng, gõ mạnh cái ba toong trong tay xuống đất
“Cháu cũng không muốn quấy rầy chú, cho nên nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề luôn.” Phó Cẩm Hành đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện nhà Phó Trí Hán vô cùng yên tĩnh, trừ vợ chồng bọn họ ra, chỉ có hai ba người giúp việc đã làm ở đây rất nhiều năm rồi, tất cả đều là gương mặt quen thuộc.
Nhìn dáng vẻ bọn họ cũng thấy mọi thứ đều bình thường, không giống giả vờ.
Cho nên, hắn kết luận, cho dù Phó Trí Hán bắt Ngô Ngữ Hi đi, cũng tuyệt đối không đưa cô ta đến đây.
Nhưng dưới tên Phó Trí Hán có nhiều bất động sản, khó bảo đảm không nhét cô ta vào chỗ nào.
“Có gì cứ nói đi.” Thấy thái độ Phó Cẩm Hành đối với mình vẫn không mặn không nhạt như vậy, Phó Trí Hán khó tránh được có chút xót xa, ông ta nghiêm mặt, lớn tiếng nói.
“Chú sai người bắt Ngô Ngữ Hi đi à?” Quả nhiên Phó Cẩm Hành nói thẳng, không có bất cứ chút vòng vo nào
Đồng thời, hắn cũng quan sát kỹ vẻ mặt Phó Trí Hán
Phản ứng đầu tiên của con người là rất khó gạt người.
“Ngô Ngữ Hi? Cô ta còn chưa đi à?”
Phó Trí Hán vô cùng kinh ngạc: “Người phụ nữ này lại vẫn ở Trung Hải? Ha, cô ta đúng là liều mạng không muốn bỏ tiền mà!” Nói xong, ông ta nhìn Phó Cẩm Hành đầy ẩn ý: “Chuyện đến nước này, cháu cũng không cần giấu giếm nữa, cô ta là người của cháu đúng không?” Phó Cẩm Hành không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là nói tình hình trước mắt với ông ta: “Ngô Ngữ Hi mất tích rồi, có người đưa cô ta đi khỏi khách sạn, bây giờ tất cả mọi người đều nghi ngờ là chú làm
Nếu như chú không liên quan đến chuyện này, vậy thì chẳng khác nào chú gánh tiếng oan thay người khác.”
Nghe xong, Phó Trí Hán kinh ngạc: “Cái gì?!” Đời này ông ta vu oan hãm hại người khác không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác vu oan
Nghĩ cũng biết, Ngô Ngữ Hi tuyên bố mình sinh con cho Phó Trí Hán rồi bị ông ta phản bác ngay trước mặt nhiều người như vậy, nếu như ông ta âm thầm muốn khiến cô ta ngậm miệng thì cũng không phải là không thể nào.
Làm không tốt, còn có người cho rằng, đứa bé chính là con của ông ta, bây giờ ông ta định giết người diệt khẩu.
“Vậy rốt cuộc có phải là chú làm không?” Phó Cẩm Hành nhìn phản ứng của Phó Trí Hán, trong lòng đã có phán đoán
“Mę kiếp!” Phó Trí Hán gõ mạnh ba toong lên sàn nhà, phát tiết bất mãn trong lòng.
Ông ta gầm lên giận dữ: “Ông đây đã sớm quên mất người phụ nữ đó rồi! Nếu không phải cô ta không sợ chết chạy đến trước mặt chú, chú còn quên mất trông cô ta thế nào!” Cứ nghĩ đến việc có người giá họa cho mình, Phó Trí Hán lại tức giận huyết áp sôi trào
Ông ta cảm thấy cần phải uống thêm một liều thuốc hạ huyết áp, vì vậy vội vàng gọi người giúp việc đến
Uống thuốc xong, Phó Trí Hán mới thở hổn hển, nói với Phó Cẩm Hành: “Cút đi, nếu như cháu muốn cứu cô ta thì đi nghĩ cách đi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến chú!” “Cháu tin.”
Phó Cẩm Hành nhìn ông ta, khẽ nói.
Phó Trí Hán khựng lại: “Không phải cháu nghi ngờ chú à?”
“Cháu nghi ngờ chú, nhưng cũng muốn đến thăm chú
Chú nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Phó Cẩm Hành khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Đợi Phó Trí Hán phản ứng lại, hắn đã đi rồi, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng khởi động xe
“Cái thằng nhóc khốn kiếp này!” Phó Trí Hán mím môi, thấp giọng lẩm bẩm
Nhưng ông ta nghĩ lại, nếu như Phó Cẩm Hành là thằng nhóc khốn kiếp, vậy mình là cái gì? Chẳng lẽ là tự mình chửi mình à?
Thôi bỏ đi.
Rời khỏi nhà Phó Trí Hán, sau khi chắc chắn chuyện này không phải là do ông ta làm, tâm trạng Phó Cẩm Hành không chỉ không thoải mái, ngược lại còn nặng nề hơn.
Hẳn thờ mong là Phó Trí Hán làm còn hơn
Nếu thế thì ít nhất chuyện sẽ không phức tạp như vậy.
Bây giờ chỉ có thể chứng minh có người biết quan hệ của Ngô Ngữ Hi và nhà họ Phó, định nhân cơ hội lợi dụng một phen.
Vậy thì nguy hiểm rồi
“Là Minh Đạt ư?”
Phó Cẩm Hành vừa lái xe, vừa lẩm bẩm.
Trừ người nhà họ Minh ra, hắn tạm thời không nghĩ ra được ai khác.
Lái xe mãi, Phó Cẩm Hành đột nhiên để ý thấy bên tay phải mình là bệnh viện nhân dân thành phố Trung Hải, nơi Bạch Hải Đường làm việc
Hắn rẽ vào bệnh viện, đỗ xe xong liền đi thẳng đến tòa nhà khám bệnh
Bạch Hải Đường làm ở khoa phụ sản, Phó Cẩm Hành mới vừa đi đến số tầng tương ứng đã nhìn thấy ký hiệu “đàn ông dừng bước” dán trên tường.
Hắn chỉ đành nhờ một y tá đi qua giúp đỡ
“Tôi là chồng của bạn thân bác sĩ Bạch, tôi có chuyện đến tìm cô ấy.” Phó Cẩm Hành nói
Bạch Hải Đường nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô nhìn thấy Phó Cẩm Hành đứng ở hành lang, lập tức kinh ngạc
Sau đó, trong mắt Bạch Hải Đường lại lóe lên tia phòng bị.
Cô mặc áo blouse trắng, đút hai tay trong túi, bên dưới là một cái quần bó màu đen, giày cao gót năm phân khiến Bạch Hải Đường vốn cao gầy càng thêm cao hơn.
“Đúng là khách quý, sao anh Phó lại đại giá đến đây thế này?” Bạch Hải Đường bước đến, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.