Thiên Kim Báo Thù

Chương 185 : Mỹ nhân kế

Ngày đăng: 14:10 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lâm Sở Sênh lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Mạc, mặc dù điện thoại có đổ chuông nhưng đối phương lại không hề nghe máy!

Cái tên này!

Máu nóng trong Lâm Sở Sênh đổ dồn lên não, cô bắt xe đến siêu thị trước, cô luôn có cảm giác Thẩm Mạc rất ngứa đòn, mua xong đổ về nhà thì mới khoảng mười giờ sáng, trong nhà rất yên tĩnh, không biết là Thẩm Mạc đã về hay chưa.

Lâm Sở Sênh cầm đồ mình mua dắt vào hông, nhìn trái nhìn phải, sau khi chắc chắn là không thấy Thẩm Mạc thì cô mới cảnh giác đi lên lầu

Vừa bước chân lên thì đột nhiên cô nghe thấy có tiếng nhạc

Bài hát “Ngọt ngào” ngọt như sắp thấm vào đến tận xương

Không hiểu tại sao, nhưng Lâm Sở Sênh nghe xong lại có cảm giác vui3vẻ đến khó tả

Theo nhịp bài hát, cửa phòng ngủ được mở ra, một đôi chân mặc đồ rằn ri màu xanh lá duỗi ra, sau đó còn hơi run run.

Tiếp đến, cả người Thẩm Mạc xuất hiện, có lẽ anh muốn miêu tả hình tượng một người đàn ông rắn rỏi, nhưng vì xuất hiện trên nền nhạc này nên Lâm Sở Sênh không thể không cười bò.

Thẩm Mạc vẫn còn đang đứng kia lắc lư rất hăng hái, thấy Lâm Sở Sênh cười như vậy, anh nghiêm mặt lại, tiếng nhạc cũng dừng, bây giờ nhìn lại thì mọi thứ có vẻ rất bình thường

“Buồn cười lắm hả?” Lông mi Thẩm Mạc hơi rung rung, nhìn qua thì tuyệt đối không thể đoán ra anh đang nghĩ gì trong đầu, anh nhấc chân lên, đôi giày da của anh bóng loáng đến mức có1thể phản chiếu cả hình bóng Lâm Sở Sênh trên đó.

Lâm Sở Sênh cười gượng hai tiếng, hình như lần nào đứng trước mặt Thẩm Mạc, cô cũng không thể ra vẻ kiêu ngạo như nữ vương được, “Ấy..

Thật ra cũng không quá buồn cười.”

Cô vừa giải thích vừa lùi về phía sau!

Nhưng Lâm Sở Sênh lại quên mất chỗ này đang là bậc thang, cô hụt chân, cảm thấy cả người mình như sắp tiếp xúc với mặt đất!

Vèo!

Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc nhảy bổ ra như bay, tay phải giữ lưng Lâm Sở Sênh, tay trái “roẹt” một cái giật váy cô ra

“Em bảo là muốn kích thích mà, anh đã về nhà sớm để chuẩn bị, nhưng hiển nhiên là kế hoạch của anh thất bại rồi.” Thẩm Mạc nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, giải thích tại sao mình lại6về sớm

Mặc dù đúng như anh vừa nói là rất thất bại, nhưng trông anh không hề có cảm giác hụt hẫng gì cả, ánh mắt còn sáng rực lên

Lâm Sở Sênh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Thẩm Mạc xoay người, sau đó cô đã đặt mông ngồi lên người anh, tất nhiên là chỗ đó cũng tiếp xúc rất thân mật với anh

Thẩm Mạc nắm chặt cả người Lâm Sở Sênh, chuẩn bị làm bước tiếp theo, nhưng tay sờ đến bên hông của Lâm Sở Sênh thì phát hiện ra có một đoạn dây câu, “Cái này là gì?” Kéo ra thì thấy nó rất dài, có vẻ như không thấy điểm cuối đâu cả.

“Đây là bất ngờ em chuẩn bị cho anh!” Lâm Sở Sênh thở dốc, cố ép bản thân phải bình tĩnh nói chuyện với Thẩm Mạc

Thấy4Thẩm Mạc có vẻ như còn đang nghiên cứu xem nên chơi thể nào, “Anh có muốn thử không?” Lâm Sở Sênh ghé sát vào tai Thẩm Mạc, cố ý dụ dỗ anh.

“Tất nhiên!” Thẩm Mạc cực kì cam tâm tình nguyện phối hợp với cô.

Nếu đã muốn chơi kích thích thì nhất định không thể xong trong chốc lát được, hai người tách nhau ra, Lâm Sở Sênh cố ý kéo Thẩm Mạc đi từng bước một về phòng ngủ, cô còn cố ý không mặc đồ tử tế lại, vừa nãy Thẩm Mạc cởi cho cô đến đâu thì cô vẫn để y nguyên như vậy

Quãng đường dài mấy bước này đang thử thách khả năng tự chủ của Thẩm Mạc

Đến phòng ngủ, Thẩm Mạc vật Lâm Sở Sênh lên giường, sốt ruột kéo áo cô.

“Anh chơi thể này không vui gì cả.” Lâm3Sở Sênh lắc đầu, sau đó nhoáng một cái, trên tay cô lại xuất hiện thêm một chiếc khăn lụa như ảo thuật gia, cô dùng nó để bịt mắt Thẩm Mạc, “Anh có dám tin em không?”

Lúc nói chuyện, Lâm Sở Sênh còn cố ý vờ như vô tình chạm nhẹ môi vào vành tai anh

“Pợc!” Giống như một sợi dây cung vốn đang căng ra trong đầu Thẩm Mạc vừa bị đứt! “Tất nhiên là anh tin em rồi!” Anh nắm chặt tay lại rồi tì tay xuống mép giường, cả người anh đã căng đến mức cứng hết lại, nhưng trông vẻ mặt thì vẫn rất ung dung

Lâm Sở Sênh nhếch mép một cái, cô hơi híp mắt lại, nếu như mắt Thẩm Mạc không bị che bởi khăn lụa thì chắc chắn anh có thể thấy biểu cảm trên gương mặt Lâm Sở Sênh lúc này rất giống một con hồ ly.

“Thả lỏng ra, thả lỏng ra nào.” Lâm Sở Sênh nhẹ giọng nói rồi dịu dàng dẫn dắt anh

Sau đó cô khẽ dùng sức, đẩy Thẩm Mạc xuống giường

Sợi dây câu nhỏ nhắn kia đã phát huy tác dụng, cô dùng chung quần từng vòng một, trói chặt chân Thẩm Mạc vào giường

Lâm Sở Sênh tiếp tục buộc bắp chân Thẩm Mạc lại, dù sao tháo một chỗ thì cô sẽ trói bù ba chỗ khác, bảo đảm nửa thân dưới của anh sẽ không thể dùng lực được nữa

Trong lúc Lâm Sở Sênh đang bố trí chiến trường thì Thẩm Mạc đã giật khăn lụa ra, “Em đừng phí công bày trò như vậy làm gì, anh nhắc em này, vừa phải thôi nếu không thì em sẽ phải hối hận đấy!” Nếu không ảnh hưởng đến toàn cuộc thì Thẩm Mạc vẫn còn có thể chấp nhận được, nhưng hành động bây giờ của Lâm Sở Sênh đang tỏ rõ là cô muốn khống chế tự do của anh

Lâm Sở Sênh vẫn mỉm cười hòa nhã, “Anh yên tâm, chúng ta chỉ chơi đùa cho vui thôi, lúc nào anh cũng nói về chuyện tình thú còn gì, bây giờ đột nhiên em hiểu ra anh lại tỏ thái độ này, anh không dám làm à?”

Lâm Sở Sênh ngồi trên bụng Thẩm Mạc, nháy mắt một cái, vừa dụ dỗ vừa khích tướng

Nhưng rõ ràng là Thẩm Mạc không để cho cô xoay vòng vòng mình như vậy, anh vẫn dùng ánh mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh! Lâm Sở Sênh nháy mắt mấy cái, cuối cùng cô cảm thấy chán nên không nháy mắt nữa, mà bất đắc dĩ giang tay ra, “Anh làm thế này chẳng vui gì cả, em thừa nhận là mình có ý đồ riêng, muốn khiêu khích anh, nhưng chỉ vậy thôi, không còn ý gì khác

Nếu anh còn không yên tâm thì trói chặt tay em lại trước đi, sau đó dùng phần dây câu còn lại nối tay chúng ta lại.”

Lâm Sở Sênh kéo kéo dây câu, “Yên tâm, dây này cực kì bền, không dễ bị kéo đứt đâu.”

Cô còn đưa sẵn tay ra, quấn dây lại thành một vòng, nhưng Thẩm Mạc vẫn không hề nhúc nhích, “Không chơi nữa!” Lâm Sở Sênh giận dỗi quăng đồ, tỏ ý muốn leo xuống.

Sau đó cô lại bị Thẩm Mạc túm cánh tay lại, “Anh chơi!”

Lâm Sở Sênh nhếch miệng, tâm không cam, lòng không nguyện đưa tay ra cho Thẩm Mạc trói lại phần giữa cánh tay cô, vì cổ tay cô vẫn có thể cử động được nên Lâm Sở Sênh lợi dụng sự linh hoạt này để cố định tay Thẩm Mạc vào chỗ đầu giường ở đỉnh đầu anh.

Hai người dùng một đoạn dây câu thật dài nối nhau lại, đây là phương án dự phòng để tránh việc Lâm Sở Sênh bỏ trốn.

Sau khi Lâm Sở Sênh buộc xong, cô dần dần lùi về phía sau, chiều dài của dây câu vừa đủ để cho Lâm Sở Sênh đi vòng quanh giường mà không gặp bất kì vấn đề nào

Thẩm Mạc hoàn toàn yên tâm về Lâm Sở Sênh, anh bắt đầu nhắm mắt lại chờ xem cô chủ động hầu hạ mình thế nào.

“Anh là đồ ngốc!” Đột nhiên Thẩm Mạc thấy người nhẹ bẫng, Lâm Sở Sênh đứng lên, trực tiếp nhảy ra khỏi giường

Thẩm Mạc vẫn còn đang đắm chìm trong tình thú của hai người đột nhiên mở mắt ra, thấy Lâm Sở Sênh liếc nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường

Sau đó cô ngồi bên giường, nhấc chân lên, tháo một chiếc giày vẫn còn trên chân ra, Thẩm Mạc chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Sở Sênh lấy một lưỡi dao dưới lớp lót giày

Dù dây câu có chắc đến mấy thì cũng chẳng là gì khi gặp lưỡi dao

Lâm Sở Sênh cứ thể cắt đứt sợi dây nối giữa hai người

Còn phần dây câu ở cánh tay thì cũng rất dễ xử lý, cô chỉ cần dùng răng cắn, cô hơi cúi đầu xuống rồi nhẹ nhàng cắt đứt sợi dây

“Tốt nhất là em nên hoàn thành nốt hành động vừa nãy của mình, nếu không thì em sẽ phải hối hận đấy!” Thẩm Mạc thậm chí còn không buồn giãy giụa, chỉ lạnh lùng nói một câu như vậy

Lúc này Lâm Sở Sênh thấy sợ anh mới lạ, anh đã bị buộc thành cái bánh chưng rồi, mặc dù dây câu rất mảnh, nhưng nếu dùng sức mạnh để giật ra thì chắc chắn sẽ bị nó cứa rách da

“Nếu em ở lại một chỗ với anh thì em mới phải hối hận ấy!” Lâm Sở Sênh nói rất tùy tiện, cô không hề hoảng hốt chút nào, thậm chí còn vỗ nhẹ vào anh bạn nhỏ đang có phản ứng của Thẩm Mạc một cái

Sau đó cô hất tóc, vừa hát ngâm nga một khúc nhạc vừa đứng gần đây thay lại quần áo

Cô đang cố ý chọc giận Thẩm Mạc! Thật ra cũng không rõ có phải là tình thú thật hay không, nhưng dù thế nào thì mỗi lần ở cùng Thẩm Mạc, những cảm xúc tiêu cực trong lòng cô đều sẽ trốn vào một góc, không dám đi ra

Suốt cả quá trình này, Thẩm Mạc vẫn nằm yên như một người rất thông minh, chỉ lạnh lùng nhìn vẻ đắc ý của Lâm Sở Sênh

Lúc đi ra ngoài, Lâm Sở Sênh còn quay đầu nhìn Thẩm Mạc vẫn không có phản ứng gì một lần nữa, cô luôn cảm thấy biểu hiện này của Thẩm Mạc không phù hợp với tính cách của anh cho lắm, nếu không nhìn thấy tận mắt thì rất khó để tin được rằng Thẩm Mạc sẽ nằm yên ở đó.

Mặc dù lo lắng nhưng Lâm Sở Sênh vẫn xách túi đi ra ngoài chuẩn bị đi bộ, cô cũng không muốn ở lì trong nhà, đợi đến khi nào Thẩm Mạc có thể vùng vẫy thoát ra khỏi mớ dây này, chắc chắn anh sẽ ăn sạch cô.

Lâm Sở Sênh vừa xuống lầu vừa mở điện thoại, cố định liên lạc với một trường lái xe để yêu cầu họ cấp lại bằng lái xe mới cho mình, cô luôn thấy hơi bất tiện khi dùng tài xế quá nhiều.

Vì nhìn quá chăm chú nên Lâm Sở Sênh không hề để ý đến tiếng động bên ngoài.

Vừa mở cửa ra đã thấy các phóng viên đang tụ tập bên ngoài lan can, Lâm Sở Sênh lập tức cảm thấy choáng váng, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tách tách tách!

Không cần biết Lâm Sở Sênh đã kịp phản ứng hay chưa thì người ta cũng bắt đầu chụp ảnh rồi

Một lúc lâu sau, Lâm Sở Sênh mới nhớ ra đây là biệt thự của Thẩm Mạc, trước kia hai người còn lợi dụng Vương Phi để làm sáng tỏ mối quan hệ của cô và anh, chẳng lẽ bây giờ chuyện này bị lộ ra rồi? Lâm Sở Sênh muốn lùi lại về sau nhưng có vẻ như đã muộn, cô đành bất chấp tiến về phía trước.