Thiên Kim Báo Thù

Chương 187 : Đủ lông đủ cánh

Ngày đăng: 14:10 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bây giờ Cam Cửu đang bị giam ở trại cai nghiện, ở chỗ đó có đủ các loại người, thậm chí còn có vài tên liều mạng, chỉ cần ra giá thì họ có thể làm bất kì chuyện gì

Nhà họ Cam muốn nhắm vào Lâm Sở Sênh thì Thẩm Mạc dứt khoát làm chuyện còn quá đáng hơn cả Lâm Sở Sênh, dù sao ba Thẩm cũng không thể trói con trai mình dắt đến nhà họ Cam để bắt xin lỗi được

Chắc chắn ba Thẩm sẽ không cho phép anh làm ra chuyện thấp kém như vậy.

Hẳn là nhà họ Cam đang cực kì oán hận, chuyện đến nước này rồi thì hai nhà cũng chẳng thể làm hòa với nhau được nữa, chỉ có thể nói rằng3có lẽ bão tố sẽ càng mãnh liệt hơn! “Làm vậy thì có lợi gì cho chúng ta?” Ngay chính bản thân Lâm Sở Sênh cũng không hề chú ý rằng, lúc nói chuyện, cô đã coi Thẩm Mạc thành người một nhà với mình

Miệng Thẩm Mạc càng lúc càng mở rộng hơn, “Em nói xem, quan hệ của hai nhà đã căng thẳng như vậy rồi, em không giành được mảnh đất kia cũng là chuyện bình thường, anh nghĩ cho em như vậy, em có thấy cảm động không?” Thẩm Mạc nói xong còn chủ động kề sát miệng mình về phía cô.

BỘp!

Lâm Sở Sênh thẳng tay và một cái vào miệng Thẩm Mạc, “Anh cứ ở đây nói hươu vượn đi!” Sau đó cô đứng dậy, khoác1áo ngủ lên, không thèm nói chuyện với Thẩm Mạc nữa

Thẩm Mạc cười ha hả, dù sao thì Lâm Sở Sênh đánh cũng không đau, coi như là hai người vừa đánh yêu nhau thôi

Anh đi theo, ngồi trên ghế trước mặt Lâm Sở Sênh, “Được rồi, vừa nãy anh chỉ nói đùa thôi

Nhưng mà anh muốn tốt cho em thật mà, em nghĩ mà xem, tình hình giữa hai nhà căng thẳng đến mức này rồi mà em vẫn có thể giành miếng đất này thì còn ai dám nghi ngờ khả năng làm việc của em nữa.”

Nghe Thẩm Mạc nói vậy, vẻ mặt Lâm Sở Sênh lại càng lạnh hơn, rõ ràng là vô tình tăng thêm độ khó cho cô mà vẫn có thể không biết ngượng6mồm nói là vì cô, trần đời này chắc chỉ có mỗi Thẩm Mạc mà thôi: “Cảm ơn anh đã tin tưởng em như vậy.” Thẩm Mạc làm như không hiểu ý của Lâm Sở Sênh, vẫn còn ngồi đấy vừa cười vừa nhìn chằm chằm cô.

Lâm Sở Sênh dứt khoát đứng dậy, không nói chuyện với anh nữa mà đi tắm nước nóng, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút

Ồn ào rồi mệt mỏi cả ngày trời, cộng thêm việc cả đêm qua không ngủ, bây giờ cô không chịu nổi nữa, cô nhắm mắt lại rồi dần dần ngủ thiếp đi.

Thẩm Mạc ngồi ở bên ngoài đợi một lúc, cảm thấy hơi lạ, tại sao không nghe thấy tiếng động gì, gõ cửa cũng không ai4trả lời, anh thoáng nhíu mày lại

Chỉ trong chốc lát, cánh cửa Lâm Sở Sênh khóa chặt bị anh mở ra một cách rất nhẹ nhàng

Thấy Lâm Sở Sênh đang nằm trong bồn tắm, trên người toàn là dấu vết của mình, còn xung quanh là hơi nước nóng bốc lên, Thẩm Mạc cảm thấy lồng ngực như dần tràn đầy hạnh phúc.

Anh nhẹ nhàng bế Lâm Sở Sênh lên

Cô cảm thấy không quen nhưng cũng chỉ khẽ chau mày trong mơ rồi nghiêng đầu tựa sát vào Thẩm Mạc.

Sau khi đặt Lâm Sở Sênh lên giường, anh lau người qua cho cô rồi đắp chăn lên để yên cho cô ngủ

Thấy Lâm Sở Sênh đã ngủ say, Thẩm Mạc mới lấy máy tính ra bắt đầu làm việc, bình3thường trong Thẩm Mạc rất rảnh rỗi, nhưng thật ra anh phải quản lý rất nhiều chuyện nên lượng công việc của anh tương đối lớn

Lâm Sở Sênh ngủ một mạch đến tận tối, cô mở mắt ra rồi khẽ dụi, hiếm khi thấy Thẩm Mạc chăm chú làm việc như vậy, cô không nhịn được nhìn thêm vài lần nữa

“Anh biết là em mê anh rồi, em không cần phải thể hiện rõ ràng như vậy đâu!” Thẩm Mạc vẫn cúi đầu, giống như đang nói chuyện với bàn phím

Lâm Sở Sênh bĩu môi, đúng là đồ tự luyến! Lúc cô mặc xong quần áo thì Thẩm Mạc đã sớm đặt máy tính sang một bên, cơm cũng đã được dọn ra: “Mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta còn có chuyện cần làm.”

Thấy Thẩm Mạc nghiêm túc như vậy mà cũng đúng lúc đang đói bụng nên Lâm Sở Sênh chỉ sửa soạn qua rồi ngồi xuống thể bắt đầu ăn, trong lúc này, Thẩm Mạc cũng tự chỉnh trang lại bản thân rồi ngồi bên cạnh chờ cô.

Ăn uống xong xuôi, Lâm Sở Sênh mở một cánh cửa sổ ra rồi mới quay đầu lại nhìn Thẩm Mạc: “Có chuyện gì vậy?” “Lão già kia nhập viện rồi, chắc phải qua đó nhìn một cái.” Thẩm Mạc thấy hơi khó chịu nên lại cởi cúc áo ở cổ tay ra, đổi thành kiểu thả lỏng hơn

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Sở Sênh cũng nhanh chóng đi thay đồ, bây giờ cô đang mặc bộ đồ ở nhà màu trắng, nếu phải ra ngoài, đặc biệt là gặp người nhà họ Thẩm thì chắc chắn cô phải chú ý ăn bận hơn

“Bị đau bụng đi ngoài từ sáng sớm hôm nay, bảo đang yên đang lành thì bị anh chọc tức nên thành ra như vậy

Bây giờ anh là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, đúng là phải đi sang đấy xem thế nào.” Thẩm Mạc nói với vẻ rất miễn cưỡng, như thế tất cả những gì anh đang làm chỉ là để đối phó với công việc.

“Nhập viện từ bao giờ thế?” Lâm Sở Sênh cảm thấy câu nói này của Thẩm Mạc còn có ý khác nên hỏi thêm một câu

“Khoảng chín giờ sáng.” Thẩm Mạc nhìn giờ rồi cầm áo khoác chuẩn bị ra ngoài

Lâm Sở Sênh không nhịn nổi, bật cười thành tiếng

Khoảng chín giờ sáng đã nhập viện rồi mà cả ngày hôm nay Thẩm Mạc đều không tỏ thái độ gì, giờ đêm hôm khuya khoắt lại vào thăm bệnh nhân? Trung Quốc có tập tục không nên đến thăm người lớn tuổi vào buổi chiều vì đó là điềm xấu, giờ Thẩm Mạc làm vậy rõ ràng là cố ý, thế này đâu phải đi thăm bệnh, căn bản là đang nguyền rủa người ta thì có

Thấy Lâm Sở Sênh cười ngọt ngào như vậy, Thẩm Mạc ôm cô vào lòng theo thói quen, “Bình thường lão già ấy lúc nào cũng khỏe mạnh, bây giờ lại bị tức đến mức đau bụng đi ngoài?” Thẩm Mạc không tin hừ lạnh một tiếng.

Lâm Sở Sênh khẽ cau mày, lẽ nào ông ta đang giả vờ? Nghĩ lại thì cũng không cần thiết phải làm vậy, nếu như ba Thẩm muốn làm gì Thẩm Mạc thật thì chỉ cần trực tiếp bãi chức của anh là được, cần gì phải hao tâm tổn trí thể: Trừ khi..

Ánh mắt Lâm Sở Sênh sáng lên, “Có người chơi liều?”

Thẩm Mạc nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Giờ có rất nhiều người đang nhòm ngó mảnh đất này, mỡ đến miệng mèo rồi kiểu gì cũng phải hoạt động một chút.”

Phần còn lại cũng không nhất thiết phải nói ra.

Lâm Sở Sênh chỉ có thể cảm thán đối phương quá to gan, dù ba Thẩm có yêu chiều họ đến mấy nhưng cũng chẳng mấy ai vui nổi khi bị người khác tỉnh kế.

Thẩm Mạc lịch thiệp như một quý ông, mở cửa xe ra cho Lâm Sở Sênh ngồi vào trước, mặc dù biết rõ phía trước là cái bẫy do người ta thiết kế nhưng hai người vẫn tiến lên mà không hề chùn bước

Nói theo cách của Thẩm Mạc thì hai người đều rất lương thiện, người ta đã mạo hiểm đào hầm cho mình như vậy rồi thì dù thế nào mình cũng phải khiến người ta cảm thấy thỏa nguyện một chút.

Lúc hai người đến bệnh viện đã gần đến giờ đóng cửa phòng bệnh, tất nhiên nếu Thẩm Mạc đến thì dù đã đến giờ đóng cửa, bảo vệ vẫn phải ra mở cho anh.

“Anh nói xem, càng ngày em càng thấy khó chịu trong lòng là sao nhỉ, lúc nào em cũng thấy mình như là thú cưng của anh, chuyện gì cũng bước đi theo con đường mà anh thiết lập sẵn.” Đang ở hành lang, đột nhiên Lâm Sở Sênh lại nói một câu như vậy.

Lâm Sở Sênh thừa nhận, cảm giác kích động, an toàn Thẩm Mạc mang đến cho cô lúc nào cũng có thể chiếm lấy trái tim cô.

Nhưng một cô gái thời đại mới thì phải thật độc lập mới đúng chứ?

Thấy Lâm Sở Sênh lại đâm đầu vào ngõ cụt, Thẩm Mạc vỗ vỗ vai cô, “Không, em nghĩ nhầm rồi, anh chỉ phụ trách việc tăng thêm chút tình thú cho cuộc sống của chúng ta thôi, anh chưa bao giờ can thiệp vào hướng đi chính của em, em nói xem có đúng không?”

Thấy hai hàng lông mày của Lâm Sở Sênh vẫn còn nhíu chặt lại, Thẩm Mạc đưa tay ra đè phẳng lông mày cô, không phải theo kiểu vuốt ve nhè nhẹ mà đúng nghĩa là dùng sức đè xuống: “Hơn nữa, nếu anh thật sự muốn nuôi chim hoàng yến thì chắc chắn anh sẽ nuôi con nào nghe lời, còn em ấy à, chỉ có người huấn luyện thú chuyên nghiệp mới dám nuôi em thôi.”

Lâm Sở Sênh thở dài một tiếng, vốn đang định nói chuyện nghiêm túc với anh, nhưng bây giờ hai người còn có thể nói chuyện tử tế nữa không?

Suốt ngày cãi qua cãi lại với nhau như vậy lại càng khiến người khác thấy họ có vẻ ngọt ngào hơn

Vương Phi cố tình đứng trước cửa phòng bệnh đợi hai người, nhưng cô ta lại nhìn thấy khung cảnh này, hình ảnh ấy cứ như một cái gai cắm trong mắt, dù có nhổ ra hay không thì vẫn khiến cô ta rất khó chịu

“Thẩm tổng, Giám đốc Lâm, ông Thẩm đang đợi hai người ở bên trong.” Dù bây giờ Vương Phi đã đăng kí kết hôn với Thẩm Phong, nhưng cô ta vẫn mở cửa cho Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh như hồi còn làm trợ lý

Vương Phi là do ba Thẩm tự sắp xếp, mặc dù hai người không hợp nhau nhưng ba Thẩm vẫn rất hiểu Thẩm Mạc, biết rõ Thẩm Mạc không làm ông ta thấy ngột ngạt thì sẽ khó chịu

Trước mặt người ngoài, Thẩm Mạc lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười, sầm mặt xuống, những ánh mắt đong đầy tình yêu và dịu dàng của anh thì không thể lừa nổi ai

Trong phòng bệnh, người tình của ba Thẩm đang ngồi cạnh giường gọt táo cho ông ta, còn Thẩm Phong thì đứng đối diện ba Thẩm, cộng thêm Vương Phi ở bên ngoài nữa là trọn vẹn một gia đình, chỉ thiếu mỗi mẹ Thẩm – bà Thẩm danh chính ngôn thuận

“Anh Hai, cuối cùng anh cũng đến rồi, bến nhà họ Cam vừa gọi điện tới xong!” Rõ ràng Thẩm Phong chỉ muốn xông lên giết chết Thẩm Mạc, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ như anh em ruột thịt, còn chạy đến đón Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đi vào

Anh ta sốt ruột nhắc nhở Thẩm Mạc rồi lại liếc nhìn Lâm Sở Sênh, “Có vẻ như họ có thành kiến rất lớn với Giám đốc Lâm.” Thẩm Mạc chẳng buồn nhìn Thẩm Phong lấy một cái, anh trực tiếp kéo ghế cho Lâm Sở Sênh ngồi xuống trước, còn mình thì vắt chéo chân đứng dựa vào cạnh ghế, thậm chí còn hơi rung rung chân

“Tính nết của mày đúng là giống hệt mẹ mày!” Ba Thẩm phất tay một cái bảo người tình của mình đặt táo sang một bên, giờ ông ta tức đến phát no rồi, làm gì còn tâm trạng nào mà ăn uống gì nữa

Chân Thẩm Mạc dừng lại trong thoáng chốc rồi lại rung tiếp, “Nếu ông thấy mẹ tôi chướng mắt thì sao không ly hôn đi? Cứ đặt người ông thầy thuận mắt trước mặt mình ấy.”

Rầm!

Dù ba Thẩm đang ốm nhưng vẫn khỏe đến kinh người, tủ đầu giường nặng như vậy mà vẫn bị ông ta hất đổ rầm” xuống đất, người tình của ba Thẩm giật nảy mình, bà ta sợ mình bị thương nên đi cả giày nhảy lên giường

“Ba, ba bớt giận, anh Hai, anh cũng đừng có cãi lại ba nữa!” Thẩm Phong vội đứng lên làm người trung gian, đồng thời khẽ vỗ lưng ba Thẩm.

Lúc nhìn sang người tình và Thẩm Phong, ba Thẩm mới dần cảm thấy bình tĩnh trở lại, “Thẩm Mạc, mày đừng tưởng mày đã đủ lông đủ cánh, tao nói cho mày biết, chỉ cần tao còn sống ngày nào thì mày sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi lòng bàn tay của tao đâu!”