Thiên Kim Báo Thù

Chương 189 : Kẻ cắp đáng xấu hổ

Ngày đăng: 14:10 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ông Cam nghĩ ra được, tất nhiên là Lâm Tiêu Tiêu cũng nghĩ ra được, nhưng cô ta không dám, nhỡ chẳng may Lâm Sở Sênh lại nóng máu lên thì sao? Vậy thì chuyện cả đời của cô ta sẽ bị hỏng mất

Lâm Sở Sênh đã vào trong, Mạnh Bằng chỉ có thể đỡ Lâm Tiêu Tiêu đi vào cùng

Sau khi Lâm Sở Sênh vào phòng, cô đang định ngồi xuống thì bị nhân viên gọi tên mời xuống hàng ghế sau cùng, họ còn nói là ông Cam sắp xếp như vậy.

Cũng chẳng ai trách hành động này của ông Cam, dù sao thì đúng là Lâm Sở Sênh đã có mặt trong cuộc tranh chấp vừa rồi.

Mà phía trước Lâm Sở Sênh vừa hay lại là Lâm Tiêu Tiêu

Buổi đấu thầu hôm nay không3giống với những lần khác, vì ông Cam nói là phải công khai nên tất cả buộc phải đưa ra kế hoạch của doanh nghiệp trước mặt mọi người, đến lúc đó, cho dù phương án được chọn không thể khiến 100% những người ở đây cảm thấy công bằng, nhưng cũng khiến cho khoảng 70-80% không có ý kiến gì.

Trong lần đấu thầu này, các doanh nghiệp sẽ đưa ra kế hoạch của mình dựa theo vị trí ngồi trong phòng

Nói vậy tức là người càng ngồi sau thì sẽ càng thiệt hơn, ngộ nhỡ kế hoạch của mình lại bị trùng với người phía trước thì cũng khá thiệt thòi, vì mọi người luôn có cảm giác người nói trước là người có quyền hơn

Đặc biệt là khi kế hoạch của mình không xuất sắc1hơn người ta, người khác còn chưa nói gì thì bản thân đã chủ động từ bỏ rồi

Xét về phương diện tinh thần thì mới đầu mọi người còn có hứng thú, càng về sau sẽ càng mệt mỏi, nếu như không thể khiến người ta sáng mắt thì họ thậm chí còn chẳng buồn nghe xem đối phương đang nói gì.

Mới đầu các bản kế hoạch cũng khá đa dạng, vì trước đó ông Cam cũng từng bày tỏ là không muốn thương mại hóa quá nhiều, nên đã có người nghĩ ra phong cách khác.

Những dự án như bệnh viện trung tâm, trường học cao cấp đều không thực tế, lượng xe trong trung tâm thành phố quá lớn, không thích hợp cho việc xây dựng bệnh viện và trường học như vậy

Cũng có một6số người dùng mảnh đất này vào mục đích buôn bán, nhưng vì muốn đoán ý của ông Cam nên họ đã thêm rất nhiều màu sắc từ thiện vào, ngược lại càng khiến cho bản thiết kế ban đầu khá tốt trở nên không ra làm sao.

Đã có hơn nửa số người lên trình bày, nhưng nhìn quanh vẫn không có bản kế hoạch nào có giá trị thực tế, mà thật ra điểm mấu chốt nhất đó là mấy người này nghĩ quá nhiều về ý của ông Cam, thậm chí còn quan tâm đến ông Cam nhiều hơn cả bản kế hoạch.

Cuối cùng cũng cũng đến lượt Lâm Tiêu Tiêu, cô ta chậm rãi đứng lên, mỉm cười đi lên sân khấu, bật bản kế hoạch của mình lên: “Chúng tôi có ý định4xây một quảng trường đa phương diện tích hợp cả việc nghỉ ngơi và giải trí trên mảnh đất này.”

Lâm Tiêu Tiêu ấn một cái, một tòa nhà xuất hiện, “Đây là hình dạng chúng tôi đã thiết kế, đây là biểu tượng đại diện cho thành phố Thanh của chúng ta, ngọn gió tháng Tư, dùng nó làm vẻ bề ngoài của tòa nhà tức là muốn hòa nhập vào văn hóa của chúng ta.”

Sau đó Lâm Tiêu Tiêu lại bắt đầu giải thích cụ thể về bản kế hoạch này, vì quảng trường để nghỉ ngơi khá lớn nên không cần phải lo về vấn đề xe cộ, hơn nữa cô ta còn cẩn thận nói rõ tác dụng của từng tầng trong tòa nhà này

Trừ những thứ mà quảng trường nào cũng phải có3thì quảng trường này còn có thêm một số hạng mục khác như bảo tàng, khu trưng bày tượng sáp và một số chương trình biểu diễn nghệ thuật

Tôn chỉ của nơi này đó là mọi người muốn có thứ gì thì nơi này sẽ có thứ đó.

Cho dù là dạo phố bình thường hay là đến để du lịch thì quảng trường này cũng đều có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của người dân

Vì có nhiều chức năng nên tòa nhà này chắc chắn cũng phải cao, kế hoạch của Lâm Tiêu Tiêu đó là xây một tòa cao ốc mang tính biểu tượng cho thành phố Thanh.

Kế hoạch này đúng là rất thuyết phục, ngoài giá trị thương mại ra nó còn phù hợp với suy nghĩ của các chính khách, điều mà nhà cầm quyền thích nhất là những thành tích có thể nhìn thấy được

Bản kế hoạch này đã đáp ứng đầy đủ các yêu cầu của cả giới thương mại lẫn giới chính khách, có thể coi đây là một bản kế hoạch không tệ

Thậm chí còn xuất hiện cả vài tiếng vỗ tay từ những người đang ngồi trong phòng

Nếu như bản kế hoạch của Lâm Sở Sênh không thể vượt qua bản kế hoạch của Lâm Tiểu Tiểu thì mảnh đất này có lẽ đã được phê duyệt cho Lâm Thị.

Lâm Tiểu Tiểu bước từ trên bục xuống còn nhìn về phía Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt khiêu khích.

Tất nhiên là Lâm Tiêu Tiêu không có bản lĩnh này, bản kế hoạch này là do Lâm Sở Sênh làm, cũng chính là bản kế hoạch hôm qua cô gửi cho ba Thẩm.

Thật là thú vị, đưa bản kế hoạch của công ty mình cho công ty đối thủ, Lâm Sở Sênh cũng chỉ biết cảm thán rằng Thẩm Thị có tiền nên tùy hứng thật đấy

Hơn nữa, ông ta còn cố ý khiến Lâm Sở Sênh khó xử trong hôm nay, hai bản kế hoạch giống hệt nhau, nhưng cô lại không thể vạch trần trước mặt mọi người rằng Lâm Tiêu Tiêu nói dối, nói cô ta ăn trộm bản kế hoạch, dù sao thì cô cũng có 40% cổ phần trong Lâm Thị

Những người khác cũng chưa chắc đã tin, mà có tin đi chăng nữa thì cũng sẽ nghi ngờ Lâm Sở Sênh đầu tiên, đến lúc đó cô cũng chẳng thể ở lại Thẩm Thị được nữa

Nếu như quay lại Lâm thị..

Một người sếp không từ thủ đoạn nào cũng rất ảnh hưởng đến công ty, với tư cách là lão tổng của công ty, chắc chắn ba Lâm sẽ lấy đi một phần quyền lợi từ cô.

Hơn nữa, Lâm Sở Sênh vẫn chưa nhúng được tay vào bên trong Lâm Thị, người trong công ty vẫn còn là người của mẹ kế Lâm, nếu không có cây đại thụ là Thẩm Thị thì sau này Lâm Sở Sênh rất khó để đi tiếp.

Lâm Sở Sênh gõ gõ tay lên mặt bàn, động tác này lại có vẻ cực kì giống Thẩm Mạc

“Chị Sở Sênh, đến lượt chị rồi, sao chị không lên đi? Đừng nói là chị sợ hãi trước bản kế hoạch của tôi nên không dám đưa ra bản kế hoạch của mình đấy nhé?” Thấy Lâm Sở Sênh mãi không chịu nhúc nhích, Lâm Tiêu Tiêu ngồi ở bên kia đắc ý đến mức vênh mặt lên.

Lâm Sở Sênh hơi híp mắt lại, có một ý nghĩ khá đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, nếu ông Cam không đưa mảnh đất này cho Lâm Thị thì lúc đó cô thật sự sẽ hoàn toàn trắng tay.

Vì Lâm Sở Sênh mãi không chịu lên nên người phía dưới cũng bắt đầu xì xào bàn tán, phòng họp vốn đang rất yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào.

“Xin lỗi mọi người, vừa nãy tôi mải nghĩ đến bản kế hoạch của cô Lâm Tiêu Tiêu nên hơi mất tập trung.” Lâm Sở Sênh áy náy mỉm cười với mọi người rồi chậm rãi đứng lên.

“Ồ! Tôi lại muốn nghe thử xem Giám đốc Lâm của Thẩm Thị có cao kiến gì?” Ông Cam dứt khoát đặt bút xuống mặt bàn, nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ cười mà như không cười.

Lâm Sở Sênh gật đầu với mọi người trong phòng, “Tôi xin phép trình bày.” Cô thoải mái thả tay xuống mặt bàn, “Tôi có cảm giác bản thiết kế này không thiết thực.” Lâm Sở Sênh áy náy mỉm cười với Lâm Tiêu Tiêu, “Đối với những người làm nghệ thuật thì điều quan trọng nhất luôn là sự chuyên nghiệp chứ không phải là khu nghỉ ngơi khi đi dạo phố mệt, tôi nghĩ điều này chính là sự sỉ nhục đối với tất cả những người làm nghệ thuật.”

Có rất nhiều người không nghĩ ra điểm này, nhưng đúng vậy, nơi này quá hoa lệ, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người, nhiều khi người ta cũng chỉ đến cho vui, một môi trường hỗn loạn như vậy, không hề thích hợp làm nơi nghệ thuật dừng chân.

Nói cách khác thì điểm sáng của bản kế hoạch này lại chính là lỗ hổng lớn nhất của nó.

“Lâm Sở Sênh, cô đang ghen ghét với tôi!” Lâm Tiêu Tiêu kích động đứng lên.

Lâm Sở Sênh không hề nhìn sang Lâm Tiêu Tiêu, đây là bản kế hoạch của cô, cô chính là người hiểu rõ khuyết điểm của nó nhất, đây cũng là hậu quả của việc ăn trộm thành quả lao động của người khác.

Vẻ mặt của ông Cam cũng thay đổi, lúc này ông ta cũng đã nhận ra việc Lâm Tiêu Tiêu đã nhận phải một bản kế hoạch giả

Lâm Sở Sênh ngẩng đầu, nhìn một vòng những người trong phòng họp rồi mới mở bản kế hoạch của mình ra

Đây là bản mới, không hề liên quan gì đến bản kế hoạch của Lâm Tiêu Tiêu

Kế hoạch của Lâm Sở Sênh là xây dựng một bệnh viện dưỡng lão ở mảnh đất này

Xung quanh đã có đầy đủ các dịch vụ cần thiết, nếu các cụ già có gặp chuyện gì thì cũng có thể giải quyết rất nhanh chóng

Nhưng những người ở đây đều đang cân nhắc thêm về kế hoạch này, dù sao thì đây cũng có thể coi là một kế hoạch khá to gan, hơn nữa cũng là một kế hoạch chưa ai nghĩ đến.

“Xây dựng viện dưỡng lão ở trung tâm thành phố cũng chẳng có nghĩa lí gì cả, thật ra người già cũng chẳng quan tâm xem chỗ mình ở có phồn hoa hay không.” Lâm Sở Sênh vẫn còn đang giải thích về kế hoạch của mình thì đột nhiên ông Cam lên tiếng cắt ngang lời cô, đồng thời ông ta còn liếc xung quanh, dường như là đang thảo luận với người chủ trì phiến đấu thầu về bản kế hoạch này.

Dù thế nào thì việc cắt lời này cũng đã thể hiện rõ rằng người ta rất không thích bản kế hoạch này

Lâm Sở Sênh dứt khoát đặt bút laze xuống, “Đúng, các cụ già sẽ không quan tâm đến việc nó có phồn hoa hay không, nhưng con cháu của họ thì có.”

Lâm Sở Sênh vừa nói như vậy, ông Cam cũng mỉm cười, “Nếu ở nước ngoài, có lẽ viện dưỡng lão là được dùng để chăm sóc người già, nhưng trong nước, phàm là nhà còn con cháu thì chẳng ai lại đưa ông bà của mình vào những nơi thể này.”

Có ông Cam khơi mào, những người khác cũng cười theo, Nếu đổi lại là người khác thì kế hoạch này sẽ không nói tiếp được nữa, nhưng Lâm Sở Sênh là trường hợp ngoại lệ.

Lâm Sở Sênh chỉ lạnh nhạt nhìn đám người đang cười khoa trương kia, cô đợi một lúc cho đến khi bọn họ im lặng rồi mới nói tiếp, “Có một nơi, dù không có con cái thì vẫn được chăm sóc như cha mẹ, đó là quân đội!” Ánh mắt Lâm Sở Sênh cực kì thành kính, như thể cô đang nhìn vào lá cờ đỏ năm sao đang tung bay phía xa

Nhắc đến quân đội, tất cả những người ở đây đều không dám cười nữa

Đây là một danh từ cực kì thần thánh.

Lâm Sở Sênh lại tiếp tục nói, “Chúng ta cũng biết, hàng năm vào mỗi lần chiêu binh đều sẽ có vài bộ phim tuyên truyền, nhưng cho dù như vậy vẫn có một số người không muốn vào quân đội, thậm chí còn không muốn đi phục vụ nghĩa vụ quân sự

Bây giờ chúng tôi muốn xây một viện dưỡng lão thật sang trọng dành riêng cho người nhà của các chiến sĩ đã hi sinh vì nhiệm vụ, chăm sóc thật ổn thỏa cho họ.” Giọng nói của Lâm Sở Sênh càng lúc càng lớn, nào là chống lũ cứu nạn, nào là trong những cuộc tấn công khủng bố, những người xông lên phía trước lúc nào cũng là quân nhân, “Chúng ta phải tỏ rõ ràng, chúng ta không chỉ là những người có văn hóa, mà còn là một chính quyền có tình người.”