Thiên Kim Báo Thù

Chương 191 : Rộng lòng mà thôi

Ngày đăng: 14:10 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tôi chưa hề làm chuyện gì có lỗi với công ty, nểu Phó Tổng Giám đốc Thẩm cũng nghi ngờ tôi thì tôi yêu cầu anh đưa ra chứng cứ.” Trưởng phòng kế hoạch là một người rất nguyên tắc, thậm chí lúc nói chuyện cũng có vẻ không được khôn khéo cho lắm.

“Chứng cứ?” Đột nhiên Lâm Sở Sênh lên giọng, “Bảo sao tôi cứ thấy hình như có chuyện gì đó rất quan trọng, bây giờ mới nhớ ra, Phó Tổng Giám đốc Thẩm đã nghi ngờ tôi đang giúp Lâm Thị, với thân phận của Phó Tổng Giám đốc Thẩm, có thể nói mấy lời này ra ắt hẳn cũng có chứng cớ cụ thể gì đó rồi đúng không nhỉ?”

Lâm Sở Sênh chỉ vào ghế,3ý bảo trưởng phòng kế hoạch có thể ngồi xuống, sau đó cô quay lại vị trí của mình, “Hay là Phó Tổng Giám đốc Thẩm cho mọi người cùng thấy bằng chứng của anh đi.” Nếu ba Thẩm không có mặt ở đây thì chắc chắn Lâm Sở Sênh còn tỏ ra ngông cuồng hơn rất nhiều

Thẩm Phong híp mắt lại, anh ta vỗ tay bảo người ta bê một chồng số liệu vào, “Đây là số liệu tôi bảo phòng IT tìm, sự thật đã chứng minh, trên đây có ghi là cô đã từng gửi một email vào địa chỉ email này, mà sau khi tiến hành điều tra thì đó lại chính là địa chỉ email của Lâm Thị.”

Lâm Sở Sênh tùy lật đống số1liệu chằng chịt trước mặt ra, toàn các thuật ngữ chuyên ngành mà trước giờ cô không hiểu rõ.

Lâm Sở Sênh uể oải cầm số liệu đứng lên, sau đó đứng trước mặt trưởng phòng IT: “Đây là số liệu do anh tìm?” “Vâng.” Trưởng phòng IT tỏ ra cực kì bình tĩnh, trừ việc phụ trách bảo trì hệ thống định kì cho công ty thì phòng ban này cũng sẽ điều tra số liệu của các quản lý cấp cao, cho nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả

Lâm Sở Sênh lắc đầu, Thẩm Phong hấp tấp quá rồi.

Xoet!

Ba Thẩm đang có mặt ở đây mà Lâm Sở Sênh vẫn thẳng tay xé nát tập tài liệu trong tay

“Nếu như tôi thật sự muốn làm chuyện6này thì kiểu gì cũng sẽ làm kín đáo hơn, bị điều tra ra đơn giản như vậy, không biết là do anh quá ngốc hay là tôi ngốc nữa.” Lâm Sở Sênh khẽ cười, ngoài mặt thì có vẻ như đang mắng trưởng phòng IT, nhưng ai cũng nhìn ra cô đang mắng thẳng vào mặt Thẩm Phong

Mặc dù trưởng phòng IT cũng cảm thấy tức giận trong lòng, nhưng cũng không đến mức không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lâm Sở Sênh, chỉ cần không ngốc thì anh ta vẫn có thể nuốt cục tức này xuống.

Thẩm Phong nhìn sang ba Thẩm, “Giám đốc Lâm, xin cô chú ý đến lời nói của mình, đây không phải là chỗ mà cô có thể giải4quyết được mọi chuyện bằng cách ăn nói ngang ngược.” Vừa nói Thẩm Phong vừa có ý đưa tay lên đẩy mắt kính, như thể làm vậy thì trông anh ta có vẻ uy nghiêm hơn.

Soat!

Lâm Sở Sênh nhặt tài liệu mình vừa xé nát ra, sau ném mạnh vào mặt Thẩm Phong, “Làm đồng nghiệp với loại người như anh đúng là nỗi nhục của tôi!”

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn tỏ ra rất nhàn nhã, nhưng khi nổi giận cô liền nâng tông giọng lên cao hơn

“Lâm Sở Sênh, cô quá đáng quá rồi đấy!” Từ trước đến nay, Thẩm Phong luôn có cảm giác thân phận của mình rất cao quý, mặc dù không khoa trương đến mức là đứa con trai cưng của ông trời,3nhưng Thẩm Phong cho rằng chắc chắn anh ta cao quý hơn người khác

Thất bại trước Lâm Sở Sênh lần trước đã khiến anh ta cảm thấy mất hết thể diện, lần này lại bị cấp dưới ném thẳng tài liệu vào mặt như vậy, nếu cô không phải là phụ nữ thì anh ta đã xông lên đánh nhau rồi.

Thậm chí ngay cả ba Thẩm cũng nâng mí mắt lên trước hành động này của Lâm Sở Sênh.

Từ trước đến giờ, mỗi lần ông ta gặp Lâm Sở Sênh, cô đều đi cùng với Thẩm Mạc, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn nhận cô với tư cách là một cá nhân độc lập, dường như trong mắt ông ta còn xuất hiện thêm chút cảm xúc phức tạp

Lâm Sở Sênh liếc nhìn Thẩm Phong, cô hừ lạnh một tiếng rồi mở cửa, đi ra ngoài.

Thế này là sao? Tất cả mọi người ở trong phòng đều không hiểu gì

Mọi người đều nhìn ra ngoài cửa, ngay cả ba Thẩm cũng nhìn theo hướng đó

Chẳng bao lâu sau, Lâm Sở Sênh ôm một đống tài liệu đi vào, ném tất cả mọi thứ xuống bàn

“Phó Tổng Giám đốc Thẩm, anh có biết tôi lấy mấy thứ này từ đâu không?” Lâm Sở Sênh lấy một bản tài liệu ném ra trước mặt Thẩm Phong

Thẩm Phong tùy tiện mở ra, đây là tài liệu hỗ trợ đã được niêm phong cất vào kho tài liệu, cũng chẳng có gì đặc biệt

Xem xong, anh ta lại ném thứ ấy đi, chẳng buồn mở miệng ra nói chuyện

“Mấy thứ này tôi đều lấy từ phòng làm việc của anh, còn chìa khóa phòng thì tôi lấy ở ngay lối vào của phòng hành chính.” Lâm Sở Sênh đưa tài liệu cho mọi người xem, “Đây là tài liệu cần phải lưu trữ lại, tất cả những thứ này đều được lấy từ phòng làm việc của Phó Tổng Giám đốc Thẩm.” “Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Thẩm Phong vẫn đứng như vừa nãy, chống hai tay đã nổi đầy gân xanh xuống mặt bàn.

“Phòng làm việc của Phó Tổng Giám đốc Thẩm còn có thể đi vào dễ dàng như vậy huống chi là phòng làm việc của tôi, cho nên cái gọi là chứng cứ này có tí thuyết phục nào không?” Sau đó Lâm Sở Sênh lập tức thu lại biểu cảm có vẻ như giận dữ vừa nãy, cô lại thong dong như đang kiểm soát được mọi chuyện

“Ý cô nói là tôi cố tình tìm người đến hãm hại cô?” Thẩm Phong khoa trương cười vài tiếng, “Nực cười, cô tự coi trọng mình quá rồi đấy, tôi không rảnh đến vậy đâu.” Lâm Sở Sênh vắt chân lên nói tiếp, “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn hỏi một câu, cô vợ Vương Phi của anh đâu?” “Dưỡng thai!” Thẩm Phong tức giận trả lời

Lâm Sở Sênh à một tiếng, còn cố ý kéo dài âm cuối.

“Giám đốc Lâm, nếu như có còn không nói vào vấn đề chính thì mời cô rời khỏi Thẩm Thị.” Ba Thẩm vốn đang yên lặng, sau khi nghe Lâm Sở Sênh vòng vo một hồi, ông ta mới nghiêm túc nói một câu

Câu này trông có vẻ như chỉ đơn giản là nói đến việc công, nhưng trên thực tế lại gián tiếp nói rõ, ông ta đang đứng về phía Thẩm Phong

Quan hệ của Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc coi như đã công khai trong nội bộ công ty, lần này ba Thẩm quát Lâm Sở Sênh, cũng coi như đang quát Thẩm Mạc.

Lâm Sở Sênh mím chặt miệng lại, cô nhìn vẻ mặt tươi cười của Thẩm Phong sau câu nói kia của ba Thẩm, sau đó mới từ từ nói một câu: “Tôi vốn cho rằng dù sao thì cũng phải giữ thể diện cho Phó Tổng Giám đốc Thẩm, nhưng Chủ tịch Thẩm đã nói vậy rồi thì tôi cũng chẳng cần phải kiêng kị gì nữa.” Lâm Sở Sênh chầm chậm đứng lên.

“Vừa hay tôi lại có một chứng cứ chứng tỏ chuyện để lộ bí mật này có liên quan trực tiếp đến Phó Tổng Giám đốc Thẩm.” Lâm Sở Sênh vừa nói dứt lời thì tất cả mọi người đều nhìn về phía ba Thẩm

Đồng thời cũng có người lo cho Lâm Sở Sênh, nếu cô thật sự có thể đưa ra chứng cứ thì chẳng khác nào đang tát vào mặt ba Thẩm.

Thẩm Phong khinh thường hừ một tiếng, anh ta không biết Lâm Sở Sênh có thể lấy ra chứng cứ gì.

Lâm Sở Sênh lấy một bản tài liệu dưới đống giấy tờ ra, “Thứ này tôi lấy được ở bên thị chính, bản kế hoạch này có một chỗ rất kì lạ.” Lâm Sở Sênh lật đến trang cuối cùng, ở góc tờ giấy có một dòng chữ rất nhỏ, viết tên của Thẩm Phong và ngày tháng

Để cho tiện thì thường trong email sẽ viết sẵn thời gian và tên người gửi, làm vậy thì sẽ không cần mất công ghi những phần đó vào nữa.

“Ai mà biết được liệu đây có phải là do cô tự đánh lên không?” Mí mắt Thẩm Phong hơi động đậy, dù sao thì cái này ai cũng có thể làm ra được, thứ này không đủ sức để đem ra làm chứng cứ

“Ý của Phó Tổng Giám đốc Thẩm là tôi đã hợp tác với Lâm Tiêu Tiêu để hại anh? Tôi đoán chắc lâu lắm rồi anh không xem tin tức đúng không? Dù tôi có hợp tác với ai thì chắc chắn sẽ không hợp tác với Lâm Tiêu Tiêu!” Chuyện của Lâm Sở Sênh và mẹ kế Lâm không cần nói thì ai cũng đã biết sơ sơ

Hơn nữa, lần gần đây nhất hai người còn vừa làm ấm lên trước mặt Thẩm Phong.

“Nhưng tôi cũng thấy tò mò đấy, rõ ràng đây là bản báo cáo công việc tôi gửi cho Chủ tịch Thẩm, sao lại bị Phó Tổng Giám đốc Thẩm chuyển tiếp? Chẳng lẽ hai người hợp tác để thăm dò tôi?” Ánh mắt Lâm Sở Sênh lập tức hướng về ba Thẩm.

Cô đang khiêu khích! “Cô nói bậy!” Thẩm Phong vỗ bàn một cái, trừng mắt lên.

Nụ cười của Lâm Sở Sênh lại càng tươi hơn, “Sao lại nói vậy, tôi và Lâm Tiêu Tiêu không thể hợp tác với nhau, vậy thì rõ ràng chỉ có thể là Lâm Tiêu Tiêu bị mù, quên không giải quyết tốt hậu quả cho anh mất rồi.”

Vốn dĩ tài liệu này Lâm Sở Sênh lấy ở tòa thị chính, nếu chuyện này là thật thì đúng là Thẩm Phong có vấn đề thật rồi

Mí mắt Thẩm Phong giật giật, chuyện này đúng là cẩn thận đến mấy thì cũng sẽ có sai sót, sao lại xuất hiện vấn đề đúng ở chỗ này?

“Xem ra Phó Tổng Giám đốc Thẩm có vẻ như không chấp nhận nổi chuyện này nhỉ? Hay là thế này đi, anh bảo bên IT trực tiếp kiểm tra lại ghi chép dữ liệu của anh xem trong các địa chỉ nhận tư liệu có địa chỉ email của Lâm Thị không?” Sau đó Lâm Sở Sênh đặc biệt lội trưởng phòng IT đang rất muốn tàng hình ra

Phòng IT vốn là bộ phận không bao giờ tham gia vào mấy chuyện tranh giành quyền lợi trong công ty, nhưng hôm nay họ lại trở thành nhân vật chính

Trưởng phòng IT trừng mắt lên, đứng bối rối một lúc, đồng thời đầu óc nhanh chóng tính toán một hồi, chầm chậm nói: “Không dám.” Một câu nói này thôi cũng đầy ẩn ý rồi

Điều tra Lâm Sở Sênh thì thẳng thắn nhiệt tình, đến lượt Thẩm Phong thì lại không dám động đậy

Lâm Sở Sênh liếc nhìn trưởng phòng IT, người này cũng rất thông minh, “Hiểu, coi như tôi hiểu rồi.” Sau đó Lâm Sở Sênh lại mở phần tài liệu mình vừa ném ra, cung kính đặt trước mặt Thẩm Phong, đồng thời gõ gõ tay vào chỗ ký tên của tổng giám đốc, lật từng tờ một, tất cả đều do Thẩm Phong kỷ

“Phó Tổng Giám đốc Thẩm, ý đồ của anh rõ ràng quá nhỉ.” Trên mặt cô là nụ cười đầy ẩn ý, “Muốn thể chỗ đến vậy, cuối cùng Thẩm tổng lại về nước, có phải điều này khiến anh thất vọng lắm không?” Chuyện tai nạn giao thông của cậu Cả nhà họ Thẩm vẫn luôn là chủ đề cấm kị ở Thẩm Thị, hôm nay Lâm Sở Sênh lại không coi ai ra gì, cứ thể nói trắng ra trước mặt ba Thẩm.

“Cô nói bậy bạ gì vậy? Tôi rất tôn trọng anh Cả, lúc nào cũng noi gương anh ấy!” Thẩm Phong sốt ruột nói, dù sao thì đang trước mặt mọi người, chắc chắn không thể lấy lý do thoái thác của ba Thẩm ra nói được.

“Phó Tổng Giám đốc Thẩm sốt sắng như vậy làm gì? Làm như tôi nói tai nạn giao thông của cậu Cả nhà họ Thẩm có liên quan đến anh vậy.” Sau đó Lâm Sở Sênh chỉnh lại tài liệu, “Tôi chỉ cảm thán Thẩm tổng quá rộng lòng mà thôi.”