Thiên Kim Báo Thù

Chương 196 : Lấy người đàn bà dâm đãng

Ngày đăng: 14:10 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thẩm Phong nhìn chằm chằm Thẩm Mạc, tức giận đến mức nghiến răng ken két

Mặc dù người tình của ba Thẩm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt con trai mình tệ như vậy, bà ta cũng cảm thấy có gì đó sai sai, “Nhưng mà bây giờ Vương Phi đang mang thai, không chịu được giày vò, em thấy khi nào nó sinh con rồi tổ chức hôn lễ cũng không muộn.”

Người tình của ba Thẩm tìm được một lý do rất chính đáng

Nhưng đáp lại bà ta là tiếng hừ lạnh của ba Thẩm, “Không chịu được giày vò? Anh thấy cô ta cũng tự giày vò không ít đâu, dù thế nào thì cũng phải làm cho xong hôn lễ trong tháng này cho3anh.” Người tình của ba Thẩm còn định nói gì nữa thì lại bị Thẩm Phong chặn lại: “Vâng, vậy thì lại làm phiền ba mẹ phải nghĩ nhiều rồi.” Anh ta khẽ cúi đầu xuống, trong miệng còn cảm thấy hơi ngai ngái.

Có lẽ Thẩm Phong đã cắn nát môi mình, nhưng bây giờ anh ta không hề có tí cảm giác nào cả

Sau khi đạt được mục đích, Thẩm Mạc vỗ vai Thẩm Phong, “Chúc mừng cậu, vừa khéo hôm nay tôi rảnh, để tôi mời cậu đi ăn.” Thẩm Phong ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt tươi cười xán lạn như ánh nắng mùa xuân của Thẩm Mạc thì lại càng cảm thấy tức giận, “Không cần, em sợ mình không chịu nổi.” Thẩm Mạc cười ha ha1vài tiếng, “Tôi cũng nghĩ thế.” Anh trả lời Thẩm Phong một câu rồi quay người bỏ đi

Nhìn thấy Thẩm Mạc đi rồi, Vân Ly và Lâm Sở Sênh cũng ra ngoài theo anh, nhưng lúc ra cửa, Lâm Sở Sênh còn ngoái đầu lại liếc nhìn phía trên lầu, bên dưới ầm ĩ như vậy, cô không tin là mẹ Thẩm không nghe thấy gì, là một người mẹ, rốt cuộc là thanh cao đến mức nào mà thấy con trai mình gặp chuyện vẫn có thể mất điếc tai ngơ như vậy.

Tất nhiên, đám người Thẩm Mạc vừa rời đi, người tình của ba Thẩm liền tỏ ra thoải mái hơn rất nhiều, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mặc dù vẫn đang ngồi trên đùi ba6Thẩm, nhưng bà ta lại ngẩng đầu lên hỏi thăm con trai mình.

Thẩm Phong còn chưa trả lời thì ba Thẩm đã thẳng tay gạt người tình của ông ta sang một bên, “Lá gan của con càng ngày càng lớn rồi.” Có điều, ông ta nói năng rất nhẹ nhàng, dường như không hề có vẻ gì là đang răn dạy Thẩm Phong

Người tình của ba Thẩm bị đẩy sang một bên, bà ta xoa xoa cánh tay bị đau, nhìn ba Thẩm bằng đôi mắt ngấn lệ, “Sao đột nhiên anh lại nổi điên lên với mẹ con em?” Mặc dù nghe có vẻ không thoải mái, nhưng sau khi đứng dậy, bà ta lại ngồi cạnh ba Thẩm

Lần này ba Thẩm chủ động kéo người tình của mình4lại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thẩm Phong, “Bảo nó tự nói!”

Nhờ vào trực giác, người tình của ba Thẩm cảm thấy chuyện này không hề bình thường, bà ta đành ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.

“Ba, con sai rồi.” Thẩm Phong trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt ba Thẩm.

“Con không nên có ý đồ riêng với anh Hai, không nên ghen ghét với anh ấy, con sai rồi thưa ba, con biết sai rồi.” Thẩm Phong cúi thấp đầu xuống, trông như đang nói rất thật lòng

Người tình của ba Thẩm thầm nghĩ ngợi, dường như cũng đoán được ra điều gì đó, loại chuyện thế này bà ta thật sự không nên xen vào

“Sai à, con sai ở chỗ thua đến mức không dậy nổi!”3Ba Thẩm hừ lạnh một tiếng, ngay từ đầu ông ta đã không phản đối việc tranh đấu nội bộ, dù là đối với ai đi chăng nữa, chỉ cần là chỗ có người thì đều không thể tránh được mấy chuyện đấu đá này

“Con nghĩ cho kĩ vào.” Khi Thẩm Phong ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ba Thẩm nhàn nhạt bỏ lại những lời này rồi thả người tình của mình ra, đứng dậy đi lên lầu

“Nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Ba Thẩm vừa rời đi, mẹ của Thẩm Phong liền dựa người vào ghế sofa, lười biếng híp mắt lại

Thẩm Phong kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện cho bà ta nghe

Người tình của ba Thẩm tùy ý gõ gõ vào ghế sofa, “Cho nên tất cả kế hoạch đều thất bại rồi à?” Bà ta từ từ ngồi dậy, “Bảo sao hôm nay mẹ lại gặp phải người to gan dám giật đồ với mẹ, hóa ra là do Thẩm Mạc sắp xếp.”

Nghe mẹ mình nói vậy, ánh mắt Thẩm Phong hơi lóe lên, ngay cả chuyện này mà Thẩm Mạc cũng có thể tính toán được

“Được rồi, đừng để ý quá, nếu ba con tức thật thì không tốn nhiều công sức với con đến vậy đâu, ngày mai đi làm thủ tục từ chức cho Vương Phi.” Người tình của ba Thẩm từ tốn đứng lên, “Mẹ đi ra ngoài một lát, con xem rồi tự giải quyết đi.”

Sau khi Thẩm Phong đứng lên, anh ta chỉ có thể về phòng mình trước, trong phòng Vương Phi đã mặc xong quần áo, cô ta ngồi ngẩn ra, khóc ở trên giường, “Hận không?” Thấy có người còn thảm hơn cả mình, có vẻ như tâm trạng của Thẩm Phong lại tốt lên.

Anh ta tiến đến trước mặt Vương Phi, quẹt lấy một giọt nước mắt rồi đặt vào miệng, cảm nhận hương vị mằn mặn của nó

“Đừng chạm vào tôi!” Vương Phi hất tay Thẩm Phong ra

“Muốn chết à?” Sắc mặt Thẩm Phong lập tức thay đổi, anh ta nắm lấy cằm Vương Phi, ánh mắt như sắp bắn ra lửa, “Cô nghĩ mình vẫn còn là trợ lý của Thẩm Mạc hay sao mà dám dở quẻ!” Sau đó anh ta dùng sức, hất mạnh Vương Phi ra

Đúng vậy, lúc Vương Phi là trợ lý của Thẩm Mạc, Thẩm Phong đã hao tâm tổn sức lừa cô ta lên giường, bây giờ cô ta đã trở thành kẻ vô dụng nên anh ta cứ thể đánh chửi tùy ý

“Cô nghe thấy chưa? Thẩm Mạc đã sớm biết kế hoạch của tôi rồi, nhưng anh ta vẫn phối hợp với cô để diễn kịch, thấy mình ngu chưa? Tự dâng đến tận miệng mà người ta còn khinh thường không muốn ngủ với cô, bây giờ chỉ có cô nằm ở đây mơ giấc mộng xuân thổi.” Thẩm Phong càng nói lại càng cười tươi hơn, thậm chí còn phát ra thành tiếng

“Anh nói bậy!” Vương Phi tức giận nhìn Thẩm Phong, miệng vết thương bị anh ta vô tình làm rách ra, đau đến mức chảy máu

“Tôi nói bậy à, m* kiếp, vậy cô chứng minh cho tôi xem cô đã ngủ với Thẩm Mạc rồi đi.” Thẩm Phong vừa nói vừa lắc lắc ngón tay trước mặt Vương Phi

Trong tình huống đó, đúng là Vương Phi không có cách nào để chứng minh cả, bản thân cô ta cũng đang bị gặm nhấm bởi cơn giận dữ của chính mình

Thẩm Phong vốn đang nổi giận đột nhiên bình tĩnh trở lại, “Có điều cưới cô về cũng tốt, nếu hôm nào không vui thì tôi có thể lôi cô ra tra tấn, dù sao mỗi lần thấy người khác sống khổ là tâm trạng tôi lại tốt lên.”

“Đồ biến thái!” Vương Phi từ từ bò lên, định nhấc tay lên tát anh ta một cái

Nhưng còn chưa với tới thì đã bị Thẩm Phong đẩy ngược lại vào giường, “Biến thái? Tôi còn biến thái hơn cơ, chờ đến khi nào cô sinh thằng con hoang trong bụng ra, tôi sẽ trừng trị cả hai người một thể.” Nghe thấy Thẩm Phong nói vậy, Vương Phi vô thức đưa tay lên che bụng.

Dù cô ta có mong chờ đứa bé này ra đời hay không thì với tư cách là một người mẹ, tận sâu trong lòng mình, cô ta vẫn muốn che chở nó.

Thấy thái độ của Vương Phi như vậy, Thẩm Phong mới thỏa mãn cười cười, quay đầu rời đi

Không biết từ bao giờ, cửa sổ đã bị gió thổi mở ra, từng cơn gió lạnh ùa vào, không chỉ lạnh người mà còn lạnh cả tâm hồn! Vương Phi cuộn tròn lại, ôm chặt lấy người mình, con đường phía trước phải đi thế nào, trong lòng cô ta trừ việc mờ mịt về tương lai ra thì cũng chỉ có sự mờ mịt

Đến khi cảm thấy lạnh không chịu nổi nữa, Vương Phi mới đứng dậy đóng cửa sổ lại, nhưng lúc đóng cửa sổ, Vương Phi mới phát hiện ra trên bệ cửa sổ có một thứ khá kì lạ: Một quả dưa chuột ướt

Lúc ấy Vương Phi cũng không nghĩ nhiều, định cầm lên rồi ném vào sọt rác, nhưng khi cầm lên tay thì lại thấy dinh dính

Có vẻ như Vương Phi nghĩ đến thứ gì đó, không khỏi cầm lên ngửi thử, đúng lúc ấy, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi

Bộp! Cô ta đánh rơi cả quả dưa chuột xuống đất

Thẩm Mạc bắt nạt người quá đáng! Đó chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô ta lúc bấy giờ

Lúc này, điện thoại của Vương Phi phát sáng, một số điện thoại lạ gửi tin nhắn đến, là một bức ảnh chụp cảnh cô ta và Thẩm Mạc nằm trên giường với nhau

Lần này chụp cả giường, chắc chắn là có người thứ ba ở hiện trường nên mới chụp ra được như vậy.

Vương Phi tức đến phát khóc, cô ta biết là Thẩm Mạc khinh thường việc ngủ với cô ta, nhưng nào ngờ Thẩm Mạc lại còn dám tìm người khác đối xử với cô ta như vậy, lại còn dùng dưa chuột! Thật nhục nhã! Hơn nữa, Thẩm Mạc còn rất am hiểu về huyệt vị Trung Quốc, khiến một người mơ màng là một việc không hề khó với anh.

Vừa nghĩ đến cảnh mình biểu diễn như một người đàn bà dâm đãng trước mặt người khác, Vương Phi chỉ hận bản thân mình không thể hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này.

Tất nhiên, cô ta lại càng khẳng định hơn nữa, giữa cô ta và Thẩm Mạc hoàn toàn không có khả năng! Dù chỉ là một đêm với Thẩm Mạc, cô ta cũng không xứng! Ở một nơi khác, người tình của ba Thẩm nhanh chóng trở lại với một chiếc túi nhỏ trên tay, sau khi về đến nơi, bà ta lập tức lên gõ cửa phòng mẹ Thẩm

Gõ vài tiếng không có ai trả lời, bà ta liền đẩy cửa đi vào

Trong nhà này, chỉ ba Thẩm mới có thể trấn áp được bà ta, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong phòng mẹ Thẩm.

Khi cửa mở ra, mẹ Thẩm đang ngồi trên ghế, pha một bình trà xanh, đọc sách

“Tâm trạng của chị tốt thật đấy.” Người tình của ba Thẩm lắc mông, trực tiếp ngồi xuống đối diện với mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm còn chẳng ngước mắt lên, bà chỉ chăm chú đọc quyển sách trước mặt, cuộc sống mà bà hướng đến chỉ có thể xuất hiện trong sách mà thôi.

“Tôi biết là chị không thèm để ý đến tôi, năm đó nếu chị không sợ làm bẩn tay mình thì làm gì có tối của ngày hôm nay.” Mẹ Thẩm đang nâng chén trà lên thì bị người tình của ba Thẩm nhanh tay cướp mất

Mà bà ta cũng không hề có ý định uống chén trà này, chén trà cứ thể nghiêng về một phía, nước trà bị đổ sạch ra ngoài không còn một giọt nào

Mẹ Thẩm nhìn sang nhưng không hề có phản ứng gì.

Người tình của ba Thẩm khẽ cười một tiếng, “Tôi hâm mộ thái độ không để ý đến việc phàm trần của chị thật đấy, khác hẳn tôi, chuyện gì cũng phải mất công mất sức.” Sau đó bà ta vắt chân lên, giật sách trong tay mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm cũng thả tay ra, hơi nhíu mày lại, liếc người tình của ba Thẩm một cái, “Ồn ào quá.” Câu nói này, giống như bà vừa tự độc thoại với bản thân, bà với tay lấy áo khoác trong tủ ra, chuẩn bị đi ra ngoài.

Trong lòng mẹ Thẩm, có lẽ việc quan trọng nhất chính là yên tĩnh

“Sao chị đi vội thế?” Người tình của ba Thẩm lập tức đứng dậy, đưa tay ra chặn đường mẹ Thẩm, “Xưa nay tôi không được rộng lượng bằng chị, nhất là khi thấy con mình bị bắt nạt thì tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Sau đó bà ta mở chiếc túi mà mình cầm ra, để lộ một ngón tay vẫn còn dính máu, “Đây là món quà tôi tặng chị.”