Thiên Kim Báo Thù
Chương 209 : Thè lưỡi ra liếm giày
Ngày đăng: 14:10 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì chuyện của nhà mình nên Trương Nhất Nhất luôn cảm thấy rất thương Lý Chí Thành.
Giống như ngay từ ban đầu, hai người đã yêu nhau theo kiểu như vậy rồi, ngoài mặt thì Lý Chí Thành lúc nào cũng cẩn thận quan tâm đến Trương Nhất Nhất, đặt Trương Nhất Nhất trong lòng, còn Trương Nhất Nhất lại quan tâm đến cảm xúc của anh ta, lúc nào cũng lo anh ta cảm thấy tự ti..
“Nhất Nhất, anh thừa nhận lúc đó anh thật sự rất sợ, nghe cô Lâm nói đến những nơi như vậy, đầu óc anh lập tức loạn lên, không thể suy nghĩ như bình thường được nữa, anh sợ những người bắt em đi lợi hại như vậy, nhỡ em phải chịu khổ thì sao...” Lý Chí Thanh càng nói càng kích động, thậm chí còn bắt đầu gào lớn lên
“Anh hèn nhát, tất cả là lỗi của anh, anh xin lỗi
Nhất Nhất, anh xin lỗi em!” Lý Chí Thanh càng nói lại càng không khống chế được cảm xúc, cuối cùng anh ta tự tát bôm bốp vào mặt mình
“Anh làm gì vậy, mau đứng lên đi, mau đứng lên.” Trương Nhất Nhất vội túm lấy tay Lý Chí Thành
Có lẽ trong lòng cô vẫn còn hơi nuối tiếc
Thật ra, trong lòng mỗi cô gái luôn có một suy nghĩ, người đàn ông của mình là anh hùng, khi có nguy hiểm thì người đàn ông ấy sẽ đạp gió cưỡi mây để cứu họ.
Nhưng tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối
Mặc dù có trách móc Lý Chí Thanh, nhưng dù sao thì cũng bởi cách làm của Lâm Sở Sênh quá cứng rắn
Sáng sớm hôm nay, ba mẹ Trương Nhất Nhất đã nhắc tới chuyện này với cô, nhưng cô cũng không bận tâm nhiều.
Cô luôn có suy nghĩ đó là nam nữ bình đẳng.
Nếu đổi lại là Trương Nhất Nhất, gặp chuyện này cô cũng sẽ do dự một chút, không thể vì Lý Chí Thành là đàn ông mà yêu cầu anh ta quá nghiêm khắc được
“Chí Thành, anh đứng lên đi, cũng chưa xảy ra chuyện gì cả mà, chúng ta không nên giày vò lẫn nhau vì mấy chuyện chưa xảy ra, anh nói xem có đúng không?” Từ đầu đến cuối Trương Nhất Nhất vẫn luôn tươi cười
Lý Chí Thành ngẩng đầu lên nhìn Trương Nhất Nhất, chắc chắn rằng cô không tức giận, anh ta mới từ từ đứng dậy
Nhà Trương Nhất Nhất có tiền, nhưng từ trước đến nay, cô chưa bao giờ ra vẻ kênh kiệu
Nếu nói trên người cô có loại khí chất nào được hình thành nhà tiền bạc thì đó chính là vẻ rực rỡ như ánh nắng mặt trời, xinh đẹp giống như chưa bao giờ trải qua bất kì chuyện đen tối nào
Lúc nào Trương Nhất Nhất cũng đối xử thật lòng thật dạ với Lý Chí Thành
Lâm Sở Sênh nhíu chặt mày lại, gần ba mươi tuổi đầu rồi mà còn làm ra chuyện ấu trĩ này, chẳng những không thấy thành ý gì mà trái lại còn có cảm giác hơi đối phó.
“Anh Lý anh hùng thật đấy, lần trước uống thuốc thì kiên quyết lắm, lần này thì lại nói là không đủ dũng khí?” Về cơ bản, Lâm Sở Sênh cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của Lý Chí Thành từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô nói rõ lập trường của mình thế này.
Bị Lâm Sở Sênh nói kháy một câu như vậy, Lý Chí Thành vừa tươi cười được một chút đã sầm mặt xuống.
Trương Nhất Nhất thấy hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn khoác tay Lâm Sở Sênh, “Sở Sênh à, sao cậu giống hệt mẹ tớ thể, bây giờ có phải là thời cổ đại nữa đâu, sao phải quan trọng hóa chuyện sống chết như vậy?”
Trương Nhất Nhất nói xong, còn kéo kéo Lâm Sở Sênh, giống như đang làm nũng
“Đồ ngốc.” Lâm Sở Sênh bất lực nói một câu, nghĩ lại cảnh trước kia mình cũng ngu ngốc như vậy, cô bất giác lắc đầu.
Đúng lúc này, y tá đi từ trong phòng ra, “Bệnh nhân tỉnh rồi, có thể vào thăm hỏi, nhưng mọi người phải chú ý đến cảm xúc của cô ấy.” Nói xong, y tá lập tức rời đi
Trương Nhất Nhất sợ Lâm Sở Sênh và Lý Chí Thành cãi nhau, liền nhanh chóng kéo Lâm Sở Sênh vào phòng bệnh
Vừa nãy Trịnh Điềm cũng không ngủ thật, cô ấy chỉ bị kích động quá mà thôi, bây giờ bình tĩnh lại, Trịnh Điềm thấy Lâm Sở Sênh mới nở một nụ cười thật tươi, “Lâm tổng, em lại khiến chị phải lo lắng rồi.” Trừ thở dài ra thì Lâm Sở Sênh cũng chẳng biết nên nói gì.
Không khí trong phòng lập tức trở nên rất yên tĩnh, “Sao anh lại ở đây?” Giọng điệu của Trịnh Điềm đột nhiên thay đổi.
Lâm Sở Sênh và Trương Nhất Nhất đồng thời quay đầu lại, trong phòng bệnh trừ hai người ra thì chỉ có thêm một Lý Chí Thành đang cầm hoa, “Hai người quen nhau?” Lâm Sở Sênh và Trương Nhất Nhất đồng thanh hỏi.
“Quen.”
“Không quen.”
Câu trả lời của Trịnh Điểm và Lý Chí Thành hoàn toàn khác nhau.
Nghe thế này, ai cũng hiểu là ở đây có vấn đề
“Đây là bạn gái tôi, tôi nghĩ là cô nhận nhầm người rồi.” Lý Chí Thành đi đến trước mặt Trương Nhất Nhất, nhìn qua thì có vẻ như đang giới thiệu, nhưng những lời này lại quá miễn cưỡng.
Trịnh Điềm nhìn Trương Nhất Nhất, sau đó nhìn thoáng sang Lý Chí Thanh, chầm chậm nhắm mắt lại rồi không nói gì nữa.
Có chuyện, chắc chắn là có chuyện.
“Trịnh Điềm, Nhất Nhất là người bạn chỉ quan tâm nhất, em có gì đó cần nói đúng không?” Lâm Sở Sênh không chịu bỏ qua cơ hội này, nếu Lý Chí Thành thật sự có một mặt nào đó không thể cho người khác biết thì cô lại càng muốn để cho Trương Nhất Nhất nhìn rõ.
Ý tử của cô rất rõ ràng.
“Rầm!”
Lý Chí Thành thấy tình hình không ổn, anh ta ném thẳng hoa xuống đất, “Lâm Sở Sênh, tôi biết rõ là cô thấy tôi chướng mắt, cô cho rằng tôi không xứng với Nhất Nhất
Xưa nay tôi vẫn nghĩ là cô quan tâm đến cô ấy nên mới không so đo với cô, nhưng cô không thấy làm vậy là quá bỉ ổi à? Lần đầu tiên gặp mặt thì cô uy hiếp tôi, rồi thì làm lớn mọi chuyện để chia rẽ chúng tôi, hôm nay cô lại giở trò này, chắc không phải cô tìm cô gái này tới để nói tôi bắt cá hai tay đấy chứ?”
Lý Chí Thành giảm mạnh bó hoa mấy cái, nhưng có vẻ như vậy là vẫn chưa đủ, anh ta lại bắt đầu đá vào giường, “M* kiếp, định chơi trò gì vậy?”
Trước giờ, anh ta vẫn luôn giữ gìn hình tượng nho nhã, nhưng hiện tại, vừa mở miệng đã nói toàn lời thô tục
“Đi ra ngoài!” Lâm Sở Sênh lập tức đứng lên, đây là phòng bệnh, cô tuyệt đối không để cho Lý Chí Thành gây chuyện ở đây
Lý Chí Thành kéo Trương Nhất Nhất đi theo mình, “Đừng để cho loại người này lây tật xấu sang cho em!” Sau đó, anh ta dùng sức mở cửa, đi nhanh ra ngoài.
Trương Nhất Nhất đi theo Lý Chí Thanh, Lâm Sở Sênh định gọi cô ấy lại, nhưng gọi lại thì sao? Nhờ có chuyện gì thật thì Trương Nhất Nhất có thể chấp nhận nổi không? Liệu có bị kích động quá không?
Cô há miệng ra rồi lại ngậm vào
Được rồi, cứ như vậy đi, về sau có cơ hội thì nhắc đến chuyện này sau, để cho Trương Nhất Nhất dần dần chấp nhận cũng được
“Lâm tổng, em nói cái gì đó không nên nói rồi à?” Trịnh Điềm thấy vẻ mặt Lâm Sở Sênh hơi khó xử, lại cúi thấp đầu xuống, nghĩ đến việc Lâm Sở Sênh đối xử với cô ấy tốt như vậy mà cô ấy lại làm phiền Lâm Sở Sênh, dù thế nào cũng thấy không ổn.
Lâm Sở Sênh nhìn Trịnh Điềm, lúc này sắc mặt cô mới dần bình thường trở lại: “Không đâu, từ lần đầu tiên gặp mặt Lý Chí Thanh, chị đã cảm thấy người này có vấn đề rồi, nhưng bạn chị lại thật lòng thích anh ta.” Lâm Sở Sênh thở dài một hơi.
Trịnh Điềm cắn môi, do dự không biết có nên nói chuyện của mình ra hay không, cô ấy cân nhắc một lúc rồi quyết định nói với Lâm Sở Sênh.
“Em quen Lý Chí Thành trên tàu.” Trịnh Điềm dần dần kể lại chuyện trước kia giữa mình và Lý Chí Thành.
Hai người gặp nhau trong tình huống cũng khá chật vật, Trịnh Điềm bị người khác cướp mất vị, rồi anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó hai người nhanh chóng hàn huyên với nhau, Lý Chí Thành rất khéo nói, lại còn hơn tuổi Trịnh Điềm, khí chất trầm ấn trên người anh ta lại càng khiến Trịnh Điềm cảm thấy ngưỡng mộ hơn.
Hai người cứ thế dây dưa với nhau một cách rất tự nhiên, sau khi Trịnh Điềm về nhà, Lý Chí Thành thường xuyên nhắn tin với cô, sau một kì nghỉ hè thì hai người xác nhận làm người yêu của nhau
Nhưng Lý Chí Thành đã đi làm rồi nên cũng không rảnh rỗi như Trịnh Điềm, hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.
Năm Trịnh Điềm học đại học năm tư, Lý Chí Thành có đến nhà Trịnh Điềm một chuyến, thấy nhà Trịnh Điềm mặc dù không đến mức chỉ có bốn bức tường, nhưng cũng không giàu có, anh ta lập tức đề nghị chia tay ngay đêm đó.
Lúc chia tay, Lý Chí Thành cũng nói rõ, anh ta muốn có một cô vợ phải có gia tài.
Không đến mức tỉ phú gì đó, nhưng dù sao thì cũng phải có tiền triệu
Vậy thì cũng thôi, coi như là nhìn nhầm người, nhưng Lý Chí Thành còn đè Trịnh Điểm xuống, nói là dù sao thì cũng yêu đương lâu như vậy rồi, thế nào cũng phải để lại ít kỉ niệm
Lúc ấy, Trịnh Điểm mới nhận ra mình gặp phải một tên cặn bã!
Cô liều mạng kêu cứu, cũng may khi ấy ông trời có mắt, ở nơi yên tĩnh như vậy lại có một người bán hàng đi qua rồi cứu cô, nếu không thì đêm đó cô đã mất thân cho Lý Chí Thành rồi.
Kể đến đây, vẻ mặt Trịnh Điềm lại hiện lên vẻ buồn rầu
Cô có thể bảo vệ mình trước Lý Chí Thanh, nhưng nào ngờ lại mất vào tay tên biến thái Cam Cửu kia
Biết rõ Trịnh Điểm lại nghĩ đến Cam Cửu, Lâm Sở Sênh không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể dặn dò cô ấy nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc mở cửa, cô thấy Trương Nhất Nhất đang khóc sướt mướt
“Nhất Nhất.” Lâm Sở Sênh chặn cửa lại, vội ôm lấy Trương Nhất Nhất.
Trịnh Điểm tốt nghiệp xong mới đến Thẩm Thị làm việc, cũng tức là cô ấy mới chia tay Lý Chí Thành được một năm
Nhưng Trương Nhất Nhất và Lý Chí Thành đã yêu nhau nhiều năm rồi, cuối cùng thì cũng như Lý Chí Thành nói, anh ta ngoại tình.
Hóa ra anh ta là một kẻ lừa đảo.
Trương Nhất Nhất khóc đến mức không thở ra hơi, Lâm Sở Sênh ngồi bên cạnh chẳng biết phải an ủi ra sao, chỉ có thể ôm lấy Trương Nhất Nhất, để yên cho cô ấy phát tiết.
Trương Nhất Nhất khóc nức nở nửa tiếng đồng hồ ngoài hành làng, cuối cùng cũng không chủ động nín khóc mà là khóc mệt quá, không khóc nổi nữa mới thôi.
“Sở Sênh, cậu nói đi, anh ấy đối xử với tớ tốt như vậy, ngày nào cũng gọi điện, trừ những lúc đi công tác thì ngày nào cũng gọi video cho tớ.” Trương Nhất Nhất vừa nhắc thì lại phát hiện ra không đúng lắm, tại sao đi công tác thì không thể gọi video được?
Trước kia, Lý Chí Thanh nói anh ta ở chung phòng với người khác nên không tiện lắm, Trương Nhất Nhất cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là có vấn đề, vừa đi công tác thì liền không thể tùy tiện nghe điện thoại, mà mỗi lần gọi điện thì cuộc gọi đều rất ngắn, hóa ra là vì bên cạnh anh ta còn có cô gái khác.
Lúc này mới biết được mỗi Trịnh Điềm, không biết là còn bao nhiêu cô gái nữa mà Trương Nhất Nhất chưa phát hiện ra.
“Sở Sênh, vừa nãy tớ ra ngoài là để nói cho anh ta biết, dù thế nào thì cũng không bao giờ được nổi giận với người bệnh, nhưng anh ta lại bỏ mặc tớ rồi đi mất, tớ đã có dự cảm không lành rồi, quả nhiên là thật.” Mặc dù bình thường Trương Nhất Nhất khá dễ tính, nhưng cô ấy cũng không ngốc đến mức không thể nhìn ra được chuyện bất thường rõ rành rành thế này.
Hơn nữa, nếu đúng như Lý Chí Thanh nói, mọi chuyện đều do Lâm Sở Sênh sắp đặt, vậy lúc Lâm Sở Sênh không biết Trương Nhất Nhất đứng ngoài thì cô còn nói mấy lời này cho ai nghe
“Haiz, cuộc sống mà, ai rồi cũng phải gặp vài ba kẻ cặn bã, nhìn tớ này, suýt nữa thì mất mạng đấy thôi.” Lâm Sở Sênh lấy mấy tờ khăn giấy trong túi xách ra đưa cho Trương Nhất Nhất
Trương Nhất Nhất khẽ gật đầu, chỉ có thể cảm thán là cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, kiểu gì cũng sẽ gặp phải những thử thách khác nhau.