Thiên Kim Báo Thù

Chương 272 : Ngồi đợi thu lưới

Ngày đăng: 14:11 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng mà cách giải quyết này của Lâm Sở Sênh đúng là nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Trong giây lát, nhờ thái độ của Lâm Sở Sênh mà rất nhiều người đã cho rằng cô đã nắm được mấu chốt của vấn đề.

Ba Thẩm không nói thêm lời nào, vẫn dùng vẻ mặt nghiêm nghị để nhìn Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh không hề sợ hãi đối mặt với ánh mắt của ba Thẩm, “Không biết Chủ tịch Thẩm có ý kiến hay đề nghị gì với cách xử lý này của tôi không?”

“Không có, cô làm tốt lắm.” Ba Thẩm vẫn đặt tay lên mặt bàn, nhưng ánh mắt lại lóe lên loại cảm xúc rất phức tạp.

Dù ba Thẩm có nghĩ gì trong đầu thì hôm nay chắc chắn ông ta không thể nói câu nào để bày3tỏ sự không hài lòng của mình trước mặt nhiều người như vậy được! Ai bảo Lâm Sở Sênh tổng kết tốt chứ.

Chuyện này coi như đã có hướng giải quyết, sau khi họp xong, Thẩm Mạc bắt đầu nói về mục tiêu quy định của tháng tới, nói không nhiều không ít, vừa đúng nửa tiếng đồng hồ. Khi người bên cơ quan kiểm kê quốc gia đến thì anh cho mọi người tan họp, không để cho ba Thẩm có thời gian thay đổi điều gì.

Người bên kiểm kê đến, người của phòng nhân sự và phòng kế toán bắt đầu kiểm tra.

Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc làm như không có vấn đề gì, tiễn ba Thẩm ra ngoài trước. Lúc đi vào thang máy, ba Thẩm còn quay đầu lại, cố tình nhìn hai người một cách rất nghiêm túc,2“Hai đứa được đấy!”

Rõ ràng là những lời này còn có hàm ý khác, nhưng Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

Sau khi thấy người đã ra khỏi thang máy, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc lại nhìn nhau cười.

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.

Thẩm Phong! Họ muốn chống mắt lên nhìn xem rốt cuộc thì anh ta có bản lĩnh gì?

Sau khi quay lại văn phòng, Lâm Sở Sênh gọi điện cho Thẩm Phong, anh ta vừa alo thì Lâm Sở Sênh đã thong thả nói ra mục đích chính của mình, “Thẩm Phong, vừa nãy bên kiểm kê cao cấp nhất của quốc gia mới đến công ty chúng ta kiểm tra lại. Tôi đã báo cảnh sát, trừ việc điều tra số liệu trên giấy tờ thì có lẽ dòng chảy của tiền1trong ngân hàng cũng sẽ được kiểm tra lại triệt để, ngộ nhỡ điều tra được điều gì thì không ai gánh nổi trách nhiệm đầu sỏ chuyện này đâu.”

“Cô có ý gì?” Có thể nghe thấy rất rõ là ở đầu dây bên kia, Thẩm Phong đã bắt đầu cuống lên.

Lâm Sở Sênh cười cười, “Nể tình anh là em trai Thẩm Mạc nên tôi chỉ cho anh một con đường sáng, anh chết dễ dàng như vậy, chúng tôi sẽ cảm thấy rất mất mặt vì có một đối thủ yếu ớt đấy.”

“Làm nhiều như vậy thì có lợi gì với cô chứ?” Thẩm Phong không hiểu nổi, anh ta hét lớn vào điện thoại.

Lâm Sở Sênh thở dài một tiếng, “Kích động như vậy làm gì, có thể anh không rõ lắm, nhưng kể cả những người bên Lâm Thị muốn1đối đầu với tôi, tôi cũng muốn khiến họ sống không bằng chết!”

Nỗi hận từ tận sâu trong đáy lòng cô dường như khiến Thẩm Phong thầm run lên!

Dường như anh ta đã nhận ra, rốt cuộc vấn đề đang nằm ở đâu.

“Sao cô dám làm ầm ĩ lên như vậy, dự án mới đã được báo cho trung ương xét duyệt rồi, cô không nghĩ cách dìm mọi chuyện xuống mà lại còn làm ầm ĩ hơn, đến lúc đấy thì tổn thất của công ty sẽ không chỉ dừng lại ở những con số này đâu!” Có vẻ như Thẩm Phong ở đầu dây bên kia đang nghiến chặt răng.

Lâm Sở Sênh hờ hững nhún vai, “Trả giá lớn thì sao nào, chung quy lại thì tôi cũng không quen với việc ngậm bồ hòn làm ngọt!” Nói xong câu này, Lâm1Sở Sênh thẳng thừng cúp điện thoại, dù sao cô cũng biểu đạt xong ý của mình rồi.

Bây giờ điều cô phải làm đó là chờ xem ai không chịu được trước, ai sẽ là người để lòi đuôi trước.

Nhìn những số liệu chằng chịt trên máy tính, Lâm Sở Sênh cười thỏa mãn, mấy ngày nay bận việc như vậy là đủ rồi. Cô muốn dùng thực lực để nói cho những người khác biết, thật ra họ thua cũng chẳng oan uổng gì cả!

Tắt máy.

Đứng dậy.

Bây giờ mục tiêu của Lâm Sở Sênh là đến bệnh viện, có thế nào thì Lục Thượng Phong cũng là người giám sát đầu tiên của dự án này, về tình về lý thì cô đều phải đến thăm anh ta.

Nhưng mà đến thăm Lục Thượng Phong thì chỉ cần một giỏ hoa quả là đủ rồi.

Bây giờ Lục Thượng Phong đã được chuyển vào phòng bệnh bình thường, nếu là người bình thường thì đã được xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, bệnh viện đã làm xong những việc nên làm rồi, những việc còn lại phụ thuộc vào năng lực hồi phục của bệnh nhân. Nhưng dù sao thì Lục Thượng Phong cũng không phải là người bình thường, để bảo đảm an toàn, anh ta vẫn đang nằm trong bệnh viện, ngày nào cũng được truyền một chai nước chống viêm.

Có lẽ bây giờ máu trong người Lục Thượng Phong đã sớm bị thuốc chống viêm rửa sạch vài lượt rồi, đừng nói là nhiễm trùng vết thương, có khi nửa năm tới anh ta cũng sẽ không bị mắc mấy bệnh như cảm cúm gì đấy nữa.

Tất nhiên dù có ở phòng bệnh bình thường thì Lục Thượng Phong cũng sẽ ở trong phòng đơn.

Cộc cộc cộc!

Lâm Sở Sênh đứng ở bên ngoài gõ cửa, không có ai đáp lại! Một lúc sau, Lâm Sở Sênh lại gõ ba tiếng nữa, bấy giờ mới thấy đối phương nói một tiếng, “Mời vào!”

Lâm Sở Sênh vừa đẩy cửa vào liền thấy khuôn mặt đỏ như gấc của Trương Nhất Nhất, quần áo hơi nhăn nhúm và ga giường vẫn chưa được trải thẳng. Là người từng trải, Lâm Sở Sênh không ngờ quan hệ của Trương Nhất Nhất và Lục Thượng Phong lại có thể tiến triển được đến mức này.

Nhưng như vậy cũng tốt, dù quá trình thế nào, chỉ cần Trương Nhất Nhất hạnh phúc thì cô ấy thích ai cũng được.

Hơn nữa điều kiện của Lục Thượng Phong cũng rất tốt, ít ra cũng không giống như tên Lý Chí Thành kia, chỉ là một con quỷ hút máu!

“Sở Sênh, sao cậu lại tới đây?” Trương Nhất Nhất hơi ngại ngùng cúi thấp đầu xuống, cô ấy nhận lấy đồ trên tay Lâm Sở Sênh, nói đúng hơn thì là giật lấy, sau đó vội vàng đặt lên tủ đầu giường. Có lẽ là vì quá căng thẳng nên cô ấy còn lỡ tay làm đổ một loạt cốc chén.

“Đúng vậy, cô đến làm gì?” Sau lời Trương Nhất Nhất, Lục Thượng Phong lập tức sầm mặt lại, tất nhiên phong thái nói chuyện của anh ta cũng lập tức thay đổi.

Chát!

Trương Nhất Nhất đánh một cái vào cánh tay Lục Thượng Phong, “Nói gì đấy!”

Lục Thượng Phong trừng mắt với Trương Nhất Nhất, “Cô muốn ăn đòn à!”

Hai người này vốn đang trong trạng thái như nước với lửa, vậy mà lúc này Trương Nhất Nhất lại lập tức mềm nhũn ra.

Trương Nhất Nhất kéo tay Lâm Sở Sênh, dẫn vào phòng rồi ngồi xuống một bên, “Sở Sênh, hai chúng ta nói chuyện với nhau đi, đừng để ý đến tên điên kia nữa.”

Hai người vừa ngồi xuống, Lục Thượng Phong đã quát, “Tôi khát rồi.”

Trương Nhất Nhất vốn định nói chuyện với Lâm Sở Sênh, nhưng bây giờ cô chỉ có thể liếc nhìn Lục Thượng Phong, nhất quyết không chịu nghe lời anh ta.

Lục Thượng Phong thấy Trương Nhất Nhất không để ý đến mình, ánh mắt anh ta ánh lên vẻ cực kì hung hãn, anh ta lập tức đứng lên, dường như định ấn vào chiếc chuông trên giường.

“Anh định làm gì?” Trương Nhất Nhất thấy như vậy thì không ngồi yên nữa, trước khi Lục Thượng Phong ấn chuông, cô đã đứng trước mặt anh ta, chặn tay anh ta lại.

Lục Thượng Phong không ấn chuông nhưng cũng không tỏ ra dễ chịu với Trương Nhất Nhất, anh ta dùng sức kéo cánh tay cô, “Tôi tìm người đến bảo vệ tôi, nhỡ chẳng may cô lại bị người nào đó mê hoặc rồi mưu sát chồng thì sao, tôi không muốn chết không minh bạch như vậy!”

“Anh nói hươu nói vượn gì đấy!” Trương Nhất Nhất dùng sức gạt tay Lục Thượng Phong ra rồi áy náy nhìn Lâm Sở Sênh, “Sở Sênh, cậu đừng có chấp nhặt anh ta, anh ta bị bệnh điên theo giờ đấy.”

“Cô mới là người bị điên ấy!” Lục Thượng Phong không hề khách sáo mắng ngược lại, “Cô ta có thể hại em gái tôi thành ra như vậy, kiểu gì chẳng nghĩ ra được cách bảo cô hại chết tôi!”

Lâm Sở Sênh không nhịn được nhíu mày, không phải là vì thành kiến của Lục Thượng Phong đối với mình, mà là vì thái độ của anh ta đối với Trương Nhất Nhất, cô cho rằng hai người đã như vậy rồi thì bây giờ Lục Thượng Phong sẽ để ý đến cảm giác và mặt mũi của Trương Nhất Nhất, nhưng nhìn lại thì hóa ra chẳng có chút tiến triển nào cả.

Biểu hiện của Lục Thượng Phong vẫn ngông cuồng tự cao tự đại như trước!

“Em gái anh đáng đời ấy!” Trương Nhất Nhất cũng nổi giận, cầm lấy tay Lục Thượng Phong, hướng về phía trước, “Anh muốn bấm chuông đúng không? Vậy thì bây giờ anh bấm đi.”

Thấy Trương Nhất Nhất điên lên thật rồi, Lục Thượng Phong cũng biết điều, chỉ ngồi đấy không nói câu nào.

“Sở Sênh, đi, chúng ta ra ngoài, nghe nói có một bộ phim điện ảnh mới chiếu cũng không tệ, do Tinh Gia chỉ đạo sản xuất, cậu đi xem cùng tớ đi.” Trương Nhất Nhất kéo Lâm Sở Sênh đứng dậy.

“Cô ta không đi đâu.” Lâm Sở Sênh còn chưa đứng lên, Lục Thượng Phong đã ngồi kia, nhàn nhã nói một câu, “Thẩm Thị mới lậu thuế trong dự án mới nhất, dù thế nào thì cũng phải cho tôi một lời giải thích.”

Lâm Sở Sênh vẫn đứng lên, nhưng cô lại nở một nụ cười an ủi với Trương Nhất Nhất, “Anh nói sai rồi, tôi không đến đây để giải thích với anh, tôi chỉ đến đây thăm vì phép lịch sự thôi. Dự án này đúng là có liên quan đến chính phủ, nhưng cũng chẳng phải là hợp tác mà là do Thẩm Thị tự rót vốn vào. Anh Lục nên biết điều này, tôi đến đây chỉ vì nể mặt anh thôi, không hơn.”

Lâm Sở Sênh nói rõ ràng từng câu từng chữ một.

Nếu không phải còn có Trương Nhất Nhất đang ở đây thì cô đã nói thêm một câu “đừng có không biết điều” rồi.

Hôm nay Lâm Sở Sênh nóng tính như vậy còn có một nguyên nhân nữa, đó là vì cô thương Trương Nhất Nhất.

Có lẽ trong vụ án bắn nhau lần trước, hành động của Lục Thượng Phong đối với Trương Nhất Nhất đã thật sự khiến cô ấy cảm động, nhưng cuộc sống này không thể cứ cảm động mãi được, cái chính là sau đó phải đối xử với nhau bằng sự quan tâm, chứ không phải là lên mặt như một người cấp trên.

Cô cũng đang nói cho Lục Thượng Phong biết rằng, người nhà mẹ đẻ Trương Nhất Nhất vẫn luôn sẵn lòng ra mặt cho cô ấy.

“Được, cô đến là vì nể mặt con trai tôi, thế con gái tôi thì sao nào? Tôi muốn nói cho cô biết, nhà họ Lục chúng tôi không thích nể mặt ai!” Lâm Sở Sênh đang nói thì có một người phụ nữ trung niên đi vào, dáng người bà ta rất cao, còn có sự nghiêm nghị mà những người phụ nữ bình thường không có.

Mà sau lưng bà ta còn có Lục Thượng Nhất đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu như một con khổng tước.

Vừa nhìn dáng vẻ này, Lâm Sở Sênh đã đoán được thân phận của đối phương.