Thiên Kim Báo Thù

Chương 277 : Có khả năng mang thai

Ngày đăng: 14:11 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Không sai!” Lâm Sở Sênh ngẩng đầu, nói một cách nhanh nhẹn dứt khoát, “Tính tình của tôi chính là như vậy đấy, mà tôi cũng không rảnh ở đây lãng phí thời gian với các người.”

Lâm Sở Sênh nói rất chậm, bày ra loại khí thế cao cao tại thượng.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Lâm Sở Sênh cố ý tập hợp những người này lại. Người trong nước đều có thói quen thích ăn theo. Không ai dám mạo hiểm, tỏ ra khí phách, vứt lại hợp đồng, trực tiếp bỏ đi. Bởi vì bọn họ không dám ra mặt, không ai muốn mình là người đi đầu trong việc đó cả.

Cứ giằng co như vậy cho tới nửa tiếng sau.

Cuối cùng cũng có người3cầm bút lên. Có người dẫn đầu, những người khác cũng ký tên.

Đương nhiên, trong tình cảnh thế này, Lâm Sở Sênh chắc chắn đã có chuẩn bị trước. Không cần nhiều, chỉ cần có thể khống chế được một người thì sẽ có thể khống chế được mọi người.

Người muốn hại Lâm Sở Sênh không biết rằng lúc Lâm Sở Sênh làm kinh doanh, không chỉ phải biết được ưu thế sản phẩm của mình, mà còn phải biết tình trạng của người cạnh tranh, quan trọng nhất là phải biết thói xấu của khách hàng. Không hề nói quá rằng, với những khách hàng của mình, Lâm Sở Sênh đều có một bản tài liệu chi tiết nội bộ riêng.

Thật ra, mỗi một người đang cầm2hợp đồng bên dưới đều có một bản số liệu tài chính do Lâm Sở Sênh làm riêng cho bọn họ, để bọn họ biết rằng không có Thẩm Thị, sau này bọn họ sẽ lỗ bao nhiêu tiền.

Đối đãi với bất cứ kẻ nào đều phải có đánh có thưởng, cứ luôn cưng chiều sẽ chỉ tạo thành thói quen cho đối phương rằng bản thân là một sự tồn tại có cũng được không có cũng chẳng sao.

Hợp đồng nhanh chóng được ký xong, người đi ra ngoài đều thầm cảm thán, cuối cùng hôm nay cũng thấy được sức hút thực sự của nữ vương kinh doanh rồi.

Ngày hôm nay Lâm Sở Sênh đã tạo ra một truyền kỳ, trong hai tiếng đồng hồ giành1được hơn hai mươi đơn đặt hàng trị giá mấy chục triệu tệ.

Sẽ có thêm nhiều người trong thương trường nhớ rõ Lâm Sở Sênh.

Hành động hôm nay của Lâm Sở Sênh chính là đòn cảnh cáo tất cả những người có lòng dao động. Cảnh cáo này không phải đại diện cho Thẩm Thị, mà là đại diện cho cô.

Người ta vẫn nói giá trị của bản thân bạn không phải là giá trị của bạn khi ở công ty, mà là giá trị khi bạn rời khỏi công ty.

Ngày hôm nay, Lâm Sở Sênh chính là một truyền kỳ.

Ký xong hợp đồng, phòng hành chính vội sắp xếp xe đưa bọn họ về. Cùng lúc đó, phòng nhân sự và phòng dự án cùng nhau chỉnh1sửa và tuyên bố hợp đồng, phòng tài vụ làm dự toán, phòng kinh doanh ban hành công văn. Chỉ trong chốc lát, đám trưởng phòng vừa rồi còn rảnh rỗi trở nên vô cùng bận rộn.

Bọn họ bận rộn, còn Lâm Sở Sênh coi như rảnh.

“Không phải chị muốn nhắm vào Lâm Thị sao? Nhiều tiền bồi thường vi phạm hợp đồng như vậy, chẳng phải là lợi cho Lâm Thị rồi?” Trợ lý mới của Lâm Sở Sênh đứng một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi cô một câu.

Lâm Sở Sênh quay đầu liếc nhìn trợ lý, cười lắc đầu nói: “Vậy phải xem Lâm Thị có mệnh tiêu không đã!”

Có điều, khi nói chuyện với trợ lý mới, Lâm Sở Sênh lại1không nhịn được nghĩ tới Trịnh Điềm. Lâu rồi không gặp Trịnh Điềm, không biết sức khỏe Trịnh Điềm khôi phục thế nào rồi.

Đương nhiên Trịnh Điềm nghỉ làm trong một thời gian dài như vậy, chắc chắn là không được phát tiền lương. Tiền lương hiện giờ của Trịnh Điềm đều là do Lâm Sở Sênh bỏ tiền túi ra. Không biết vì sao, Lâm Sở Sênh luôn có vài phần thương tiếc Trịnh Điềm.

Khi đám trưởng phòng chỉnh sửa xong hợp đồng cũng đã đến mười hai giờ.

Lâm Sở Sênh đứng trên tòa nhà Thẩm Thị nhìn xuống đèn đỏ phía dưới.

Muôn màu muôn vẻ như có một màu sắc khác.

Con phố Hồng Kông ban ngày đông đúc, lúc này lại trở nên yên tĩnh đến mức không thể tin nổi. Lâm Sở Sênh dựa vào mặt kính, suy nghĩ linh tinh, thực ra cô cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, dù sao thì cô cũng thấy là mình đang có rất nhiều tâm sự.

Lúc Lâm Sở Sênh đang suy nghĩ miên man thì một người đi tới phía sau cô, ôm cô vào lòng.

Trên tấm kính có in bóng của hai người, Lâm Sở Sênh nghiêng đầu, “Em nghĩ ông trời đối xử rất tốt với em.” Bởi vì ông trời đã để cho em gặp anh! Nửa câu sau, cô thầm nói trong lòng.

Thẩm Mạc vén tóc Lâm Sở Sênh, bởi vì Lâm Sở Sênh để tóc ngắn, cho nên anh muốn học người ta làm động tác lãng mạn thì phải đổ người về phía trước, anh dùng sức hít mũi, “Thơm quá!”

Sau đó anh bế Lâm Sở Sênh đi ra ngoài.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Sở Sênh hoảng sợ hô to. Bây giờ cô đang có rất nhiều tâm sự, không có sức lực làm gì cả.

“Im nào!” Thẩm Mạc nhíu mày, “Yên tâm, đã giờ này rồi, chắc chắn là anh sẽ không làm gì em.” Thẩm Mạc tức giận nói một câu. Dáng vẻ vốn nghiêm trang của anh cho đến khi vào thang máy lại chuyển sang dáng vẻ đáng ngờ, “Anh cảm thấy anh ra sức như vậy, em nhất định có thể mang thai. Trước khi tới kì kinh nguyệt tháng này của em, anh sẽ không làm gì em, có thể chúng ta đã trúng thưởng rồi cũng nên.”

Lâm Sở Sênh trừng mắt với Thẩm Mạc, cô tức giận vỗ vào cánh tay anh, ý bảo anh buông mình xuống, “Anh biết mấy năm qua, em đi từ hai bàn tay trắng đến vị trí hiện giờ như thế nào không?” Nhắc tới chuyện trước kia, Lâm Sở Sênh lập tức rơi nước mắt, cô lấy tay dụi mắt liên tục.

“Anh biết.” Thấy Lâm Sở Sênh buồn bã như vậy, Thẩm Mạc nhanh chóng ôm cô vào lòng một lần nữa.

Lâm Sở Sênh vẫn đang ra sức dụi, “Anh thì biết cái gì chứ? Đợt hè, bởi vì em ngồi quá lâu, lại còn thiếu ngủ nghiêm trọng cho nên sức đề kháng kém, viêm cổ tử cung, chỉ có thể giữ gìn không thể chữa tận gốc. Hơn nữa, trước đây em có uống thuốc tránh thai, anh đừng nghĩ tới chuyện có con nữa.”

“Ai nói với em rằng có bệnh phụ khoa là không thể có con?” Thẩm Mạc giữ Lâm Sở Sênh trước mặt mình, hỏi với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Lâm Sở Sênh vẫn còn cố chấp dụi mắt, nhưng càng dụi thì nước mắt càng chảy nhiều hơn, “Đây chính là thường thức, không phải là không thể có, mà là em không muốn có. Em còn uống thuốc tránh thai, bình thường cũng không có ý muốn này, nào dễ dàng có con được. Anh đừng rảnh rỗi phát điên nữa.”

Buồn bã!

Thẩm Mạc nhìn vẻ mặt của Lâm Sở Sênh, anh chắc chắc là cô đang khổ sở. Anh kéo tay cô, chuẩn bị an ủi cô thật tốt. Kết quả, cửa thang máy mở ra, anh liền kéo cô đi ra ngoài.

Ra đến chỗ không người, Thẩm Mạc nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ vô cùng nghiêm túc, “Sở Sênh, em nghe cho kĩ này, em không vui chính là thất bại của anh, không có bất cứ liên quan gì đến em cả.” Tuy rằng dáng vẻ của anh vô cùng nghiêm túc nhưng lời nói vẫn mang màu sắc đen tối.

“Ôi này, anh đừng lải nhải nữa, mau nhìn trong mắt em xem, có phải là có con gì bay vào không, khó chịu quá đi mất.” Lâm Sở Sênh đập mạnh lên tay Thẩm Mạc, rồi nhanh chóng lật mí mắt, còn về lời nói của anh, cô không có tâm tư nào để nghe.

Thẩm Mạc sáp lại nhìn, quả nhiên là có một điểm đen nhỏ. Anh từ từ dụi ra, sau đó thổi vào mắt cô.

Lâm Sở Sênh nháy mắt mấy cái, cho tới khi không còn khó chịu nữa mới nở nụ cười, “Được rồi, không sao rồi.”

Nghe Lâm Sở Sênh nói năng bình thường, Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn cô, không thèm nói gì, bước nhanh đi ra ngoài.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Sở Sênh vội vàng chạy theo sau, cô chỉ cảm thấy người này lại lên cơn rồi.

Thẩm Mạc vẫn đi nhanh về phía trước, căn bản là mặc kệ Lâm Sở Sênh. Đợi khi Lâm Sở Sênh đi ra ngoài, Thẩm Mạc đã ngồi vào trong xe, anh ló đầu ra từ cửa sổ bên chỗ ghế lái, tức giận nói: “Không phải em muốn ra ngoài sao? Anh lái xe đưa em đi!”

“Anh ăn phải thuốc nổ rồi à?” Lâm Sở Sênh lại lườm Thẩm Mạc với vẻ không hiểu gì. Cô muốn đi ra ngoài là sự thật, nhưng cô không cảm thấy đi ra ngoài là có gì đắc tội với Thẩm Mạc.

“Anh ăn em!” Thẩm Mạc buột miệng trả lời. Không biết từ lúc nào mà anh càng thích cảm giác cãi nhau với Lâm Sở Sênh hơn.

“Anh lái xe của anh đi!” Lâm Sở Sênh lấy hộp trang điểm từ trong túi xách ra, nhìn về phía gương, cẩn thận dặm lớp trang điểm lại.

Người ta nói ra ngoài buổi tối cần phải trang điểm đậm, như vậy mới có thể lưu lại ấn tượng rõ nét cho người khác.

Lâm Sở Sênh bôi son đỏ đậm lên môi, màu đỏ này không giống màu đỏ mang cảm giác phong trần như Lâm Tiêu Tiêu. Lâm Sở Sênh cho người ta cảm giác người phụ nữ này mạnh mẽ, không dễ chọc vào.

Mặc dù Lâm Sở Sênh không nói nơi đến với Thẩm Mạc nhưng anh vẫn có thể lái xe đến nơi cô muốn đến.

Lúc tắt máy, Thẩm Mạc không kiềm được nói: “Lần này là trường hợp đặc biệt, anh không so đo với em, nếu lần sau em còn thức đêm như vậy thì anh tuyệt đối không cho phép.”

Lâm Sở Sênh xoay đầu qua bên trái, vốn dĩ cô định đáp lại anh bằng vẻ mặt khinh thường, nhưng kết quả là cô lại chớp mắt rồi đột nhiên hôn lên mặt anh một cái, “Tuân mệnh thưa đại nhân!” Lại còn cố ý làm dịu giọng nói.

Điều Thẩm Mạc không chịu được nhất là Lâm Sở Sênh chủ động.

Lúc này tay nắm vô lăng của anh sắp siết hỏng cả vô lăng, đôi chân căng chặt, ngay cả nhìn cô anh cũng không dám.

Thấy trạng thái này của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh nở nụ cười vô cùng đắc ý. Có điều cô vừa mới cười ra tiếng thì lập tức tỉnh lại, muốn kích thích Thẩm Mạc thì nhất định phải nghĩ cho xong đường lui, “Có điều, anh nói cũng đúng, không phải là không có khả năng mang thai. Đứa bé ở ba tháng đầu là yếu nhất, nhất là mấy hôm nay em bận rộn, sức đề kháng và thể lực đều không tốt, cho nên không chịu nổi lăn lộn.”

Lâm Sở Sênh vỗ vào mặt Thẩm Mạc sau đó từ từ bước xuống xe.

Gió lùa vào!