Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 23 : Nối dây tơ hồng

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


“Cô cô, ngài thuận đường đưa con đến phòng luyện võ phía đông được không ạ?” Hôm nay sau khi học huyền học một canh giờ, Hạ Viên cứ quấn lấy Hạ Tử Hân hỏi mấy vấn đề, mắt thấy những người khác đều đi rồi, lúc này nàng mới vểnh môi lên: “Ánh mắt Lý ma ma có chút không tốt, lúc này vẫn chưa đến đón con trở về, chỉ sợ sẽ đi lạc đường. Con còn muốn đi xem tiểu ca ca bọn họ học võ, đến trễ thì xem không được rồi.”



Hạ Tử Hân thấy chỉ còn một mình Hạ Viên, xoa xoa đầu nàng nói: “Cái tiểu nha đầu Hạnh Nhân của con đâu rồi?”



“Hạnh Nhân bị tiêu chảy, hôm nay không đi theo.” Hạ Viên ngửa đầu ra năn nỉ Hạ Tử Hân: “Cô cô chỉ đưa con một đoạn thôi!”



Hạ Tử Hân cười khổ nói: “Hôm nay làm sao vậy? Bọn nha đầu toàn bộ đều tiêu chảy. Sáng sớm Bán Hạ đã tiêu chảy, không theo đến đây hầu hạ, bây giờ chỉ còn ta với con, không đưa con đi cũng không được!”



Hạ Viên sớm để ý thấy nha đầu Bán Hạ bên người Hạ Tử Hân không có ở đây, không khỏi mừng thầm, càng ít người càng tốt.



Vốn Thượng Tiệp khi nghe nhờ Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan đến Hạ phủ dạy vài nhi tử một chút võ nghệ phòng thân, nghĩ một tháng mới qua vài lần, cũng không chậm trễ việc học, thương nghị một tiếng với Tưởng Chấn, liền sảng khoái đáp ứng. Mấy nhi tử Hạ phủ nhất thời vô cùng náo nhiệt hưng phấn theo Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan học võ nghệ, mọi người tranh luận chiêu này nên như thế nào, chiêu đó nên như thế nào. Sau đó hộ vệ Hạ phủ Hạ Thủ đi qua lại nói mấy vị tiểu thiếu gia luyện không đúng, Tưởng Hoa An liền cùng Hạ Thủ đấu nhau, ai ngờ hắn đánh không lại Hạ Thủ, nhưng cũng không phục, đến tối hồi phủ, khiến người truyền tin đến tiểu thúc Tưởng Cát. Ngày hôm sau, Tưởng Cát cùng Tưởng Hoa An, Tưởng Hoa Khoan cùng nhau đến Hạ phủ. Hạ Thủ khinh công công phu rất cao, quyền thuật cũng không giống Tưởng Cát, hai bên bổ chém mấy trận, hôm nay hẹn đánh nhau thêm một trận.



Hạ Viên sớm nghe được lão nương thầm nói với phụ thân chuyện Hạ Tử Hân, nói lúc này dẫn Tưởng Cát đến Hạ phủ đấu võ nghệ, còn phải nghĩ cách dẫn Hạ Tử Hân không dấu vết đến phòng luyện võ gặp Tưởng Cát, chờ hai người gặp mặt nhau, xem họ có ấn tượng về nhau thế nào. Nếu bọn họ không có cảm giác gì với nhau, đành phải bỏ qua, nếu xem mắt thích hợp, tất nhiên phải trợ giúp hai người thành đôi.



Hạ Viên đem sự tình trước sau ngẫm nghĩ, thế mới biết mời vài nhi tử phủ Tướng quân đến Hạ phủ dạy Tiểu Cảm Lãm bọn họ học võ nghệ, thì ra lại là muốn dẫn Tưởng Cát đến phủ, se duyên tơ hồng cho cô cô Hạ Tử Hân, chuyện này quá khúc chiết. Hạ Tử Hân tính tình rất tốt, tướng mạo lại đẹp, một khuê nữ như vậy vẫn không ai thèm lấy, cũng thật đáng thương. Nếu như vậy, mình cũng không thể đứng ngoài cuộc đẩy thêm một cú, trợ giúp một phen. Ngày hôm nay vừa mới ra cửa đến lầu các nghe Hạ Tử Hân giảng huyền học, lão nương lặng lẽ kéo mình lại, chỉ bảo mình dẫn cô cô đến phòng luyện võ đi nhìn một chút, còn dặn bảo nói trăm ngàn lần không thể nói cho ai biết, chiều về tất sẽ có thưởng cho mình. Hí hí, gãi đúng chỗ ngứa rồi, lúc này nhất định phải giúp cô cô một phen.



Hạ Tử Hân dắt tay nhỏ bé của Hạ Viên đi qua vườn, còn chưa tới gần phòng luyện võ, xa xa chỉ nghe thấy một trận thanh âm ồn ào, không khỏi dừng lại nói: “Viên nhi, bên kia nhiều người, không bằng trở về phòng thôi!”
Buổi chiều ngày hôm sau, Tưởng Cát từ trong miệng đám Tưởng Hoa An biết được Hạ Tử Hân bị bệnh, thuận miệng hỏi một hai câu. Tưởng Hoa An không chút để ý nói: “Vì không gặp Hạ Thủ, lại nghe được là đang phái hắn ra ngoài thành thỉnh một vị danh y, nói là Hân cô nương Đại phòng sinh bệnh cấp tính.”



Ngày hôm qua vẫn còn khỏe mà, sao hôm nay đã bị bệnh? Tưởng Cát mắt chau mày nhíu, lúc giày kia bay tới mình không nên đi kéo nàng, hẳn nên một phát chưởng giày kia đi thật xa mới phải. Cô nương nhà người ta nặng nhất là danh dự, không may lại bị mình vì lúc ấy lơ đãng kéo nàng, chắc nàng sợ bị người biết, thế này mới sợ hãi mà phát bệnh.”



Tưởng lão thái thái vốn đang uống trà, nghe thấy Tưởng Cát hỏi bệnh tình cô nương Hạ phủ, ngạc nhiên há hốc miệng quên cả việc uống trà, chẳng lẽ rốt cuộc tiểu tử này đã thông suốt rồi?



Không tới nửa ngày, Tưởng lão thái thái đã nghe chuyện Hạ Tử Hân rõ ràng, vội kéo Thượng Tiệp vào phòng thương nghị. Thượng Tiệp cười nói: “Chính con cũng từng gặp qua Hân cô nương, tướng mạo tất nhiên trăm dặm khó tìm được một, càng khó có được là có tâm tính hiền lương. Đáng tiếc lúc trước hứa gả cho thiếu gia Cố gia, vị thiếu gia kia lại mất, còn có lời đồn đãi nói nàng có mạng khắc phu, thế này mới lầm lỡ hôn sự.”



“Tưởng gia chúng ta tất cả đều là võ tướng, dương khí rất thịnh, mạng cứng nhất, tiểu cô nương nàng tất nhiên không lung lay nổi.” Tưởng lão thái thái cười ha ha nói: “Lúc trước ta ở miếu Tử Mẫu nhờ một sư bác xem mạng cho tiểu thúc con, nói mạng hắn rất cứng, tốt nhất phải hứa hôn với người hơn người, cô nương lầm lạc gả cho hắn, mới không khắc gia đình cô nương nhà người ta. Nghe Hân cô nương này lại vừa đúng đây!”



Cuối năm trong kinh thành truyền ra một sự kiện, nói là vị tiểu đệ đệ băng sơn nhà Đại tướng quân Tưởng Cát cư nhiên lại nhờ bà mối đến Hạ phủ cầu thân, cầu lại là tiểu nữ nhi Hạ Tử Hân Đại phòng người bị đồn đãi khắc phu kia.



“Nghe nói là Hạ lão thái thái thấy con cháu Hạ gia tối ngày đến học đường ngồi đọc sách tụng kinh thư, sợ thân mình bọn họ yếu đuối, cố ý mời mấy vị nhi tử nhà Tướng quân đi qua chỉ dạy võ nghệ, sau khi tới Hạ gia có một hộ vệ tên Hạ Thủ nói nhi tử Tưởng gia dạy chiêu thức không đúng, nên mang Tưởng Cát qua dạy kèm. Tưởng Cát đến trong hoa viên Hạ gia gặp được Hạ Tử Hân, chẳng biết tại sao, lại coi trọng nàng, sau đó đến cửa cầu hôn.”



Các phiên bản đồn đãi ra ngoài, Hạ Tử Hân mười chín tuổi thuận lợi gả đến Tưởng gia.