Thiên Kim Hạ Phủ
Chương 39 : Vòng san hô đính ước
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Edit: hoacodat
Hạ Viên thấy cửa sổ hình như có người đứng, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Thiểu Dương đứng ngẩn người ở đằng kia, không khỏi ngẩn ra, bật thốt lời nói: “Sao lại không vào? Ca ca muội vừa nói đi đại sảnh tìm huynh, trên đường không gặp huynh sao?”
“Ta quanh quẩn trong phòng Bồi ca ca, sau đó mới tới đây, nên không gặp.” Tống Thiểu Dương thấy Hạ Viên nhìn thấy hắn, vội vòng qua cửa sổ đi vào phòng. Nhìn thấy Hạ Viên mặc y phục thường ngày váy màu xanh nhạt thêu sợi, trên đầu búi một búi tóc nhỏ, gương mặt trắng nõn lộ ra chút phiếm hồng, càng cảm thấy xinh đẹp hơn lúc trước nhìn thấy, chẳng biết tại sao, đột nhiên có chút vô thố, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được.
Vì An Bình Hầu phu nhân thường đến Hạ phủ, Tống Thiểu Dương lại quan hệ rất tốt với Hạ Từ, cũng thường gặp mặt Hạ Viên. Hạ Viên nhìn thấy trên mặt hắn đỏ bừng, không khỏi thấy là lạ, bỏ bái thiếp trong tay, ân cần nói với Tống Thiểu Dương: “Thiểu Dương ca ca làm sao thế? Mặt đỏ cả lên rồi, có phải trời quá nóng hay không, trên đường phơi nắng nhiều?”
“Là phơi nắng nhiều!” Tống Thiểu Dương thấy Hạ Viên thân thiết nhìn lại đây, vội ngồi xuống ghế dựa đối diện nàng, cầm cây quạt quạt gió. Quạt rất mạnh mẽ, làm mấy bái thiếp trên án bay xuống đất, đành phải buông cây quạt nhặt lấy bái thiếp, tay chân luống cuống. Hạ Viên thấy hành vi của hắn không giống thường ngày, cũng khá kinh ngạc, chỉ có điều hắn cũng chỉ là một tiểu nam hài mười một tuổi, nhiều nhất chính là học quá nhiều nên ức chế, hoặc trong nhà bị cha nương quở trách mấy câu, còn có thể là chuyện gì, nên cũng không để trong lòng, chỉ cho là hắn gặp nóng. Đợi hắn lấy xong bái thiếp, cầm cây quạt qua giúp hắn quạt vài cái, ai ngờ mặt Tống Thiểu Dương càng đỏ hơn, không khỏi thấy lạ.
Đợi Anh Đào bưng trà đi vào, nhìn thấy mặt Tống Thiểu Dương đỏ lên cũng giật mình, vội hỏi: “Đây có chè mát đậu xanh, ăn một chén giải nóng đi ạ?”
“Được!” Tống Thiểu Dương đáp ứng, thấy Anh Đào đi xuống, vẫn cảm thấy mặt mình nóng lợi hại, cũng không dám nhìn Hạ Viên nữa, chỉ cúi đầu làm bộ xem nàng viết bái thiếp, thấy được phía trên viết tên đám người Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan, cười nói: “Đầu xuân miếu Tử Mẫu bố thí quần áo vật dụng, vì là khai quang (lễ mở vải phủ tượng Phật), người đến nhiều lắm, rất lộn xộn, sau lại thỉnh An ca ca và Khoan ca ca đi duy trì trật tự, thế này mới thuận lợi bố thí xong. Nghe đâu trước sau vài ngày tiết Đoan Ngọ lại muốn bố thí bánh ú (hoặc bánh chưng), còn muốn thỉnh An ca ca và Khoan ca ca đi qua, chỉ sợ không có thời gian đến chúc thọ thần (sinh nhật) cho các ngươi đâu!”
Lão bản Trân Bảo Trai tai thính, nghe được ba chữ nữ hài tử, nhãn tình bỗng sáng lên, mặt lại không biểu lộ vẻ khác thường nào, cười nói: “Tưởng thiếu gia muốn đưa lễ vật cho nữ hài tử sao? Trong tiệm mới tới mấy đồ tốt, không bằng lấy ra cho ngài nhìn một cái?”
“Ừm, vậy thì lấy ra nhìn một cái nói sau!” Tưởng Hoa An nhìn quanh trong tiệm, nhìn thấy vòng tay chuỗi ngọc mọi thứ đều có, lại không biết tiểu cô nương chín tuổi thì thích loại nào, nhìn thấy lão bản Trân Bảo Trai cầm một hộp gấm lớn, mở ra trước mặt hắn, cũng thử nhìn một cái, nhìn thấy là mấy cái vòng tay, cũng không phân biệt là tốt xấu, đành phải lấy một chuỗi san hô lên nhìn xem.
Lão bản Trân Bảo Trai vừa thấy Tưởng Hoa An cầm lấy chuỗi vòng tay này, vội uốn cong ba tấc lưỡi miệng ngọt như mía lùi nói: “Tưởng thiếu gia, vòng tay san hô này tổng cộng chỉ có hai chuỗi, cảm giác ngài sờ vào, mài nhẵn bóng loáng còn hơn trứng gà lột vỏ, nhìn ôn nhuận động lòng người. Ngài lại nhìn tiếp những viên hạt châu khảm hoa văn lưu ly này, sáng bóng rực rỡ, chói lóa bắt mắt, cũng rất hiếm có. Vòng tay san hô này mà đưa cho nữ hài tử, bất kể là nữ hài tử nào cũng nhất định sẽ thích.”
Mặc dù Tưởng Hoa An không phân biệt được tốt xấu, nhưng vẫn nhìn ra vòng tay san hô này làm rất tinh xảo, hỏi giá, liền lấy toàn bộ bạc trên người mua vòng tay san hô này. Thanh toán bạc xong thế này mới nhớ ra không còn tiền dư mua nghiên mực nữa, không khỏi vỗ vỗ đầu nói: “Lại quên còn phải mua cái này.”
“Ha ha, Tưởng thiếu gia đến thăm, ta sẽ không kiếm tiền đâu!” Lão bản Trân Bảo Trai cực kỳ thân thiết bao lại nghiên mực Tưởng Hoa An vừa vào cửa đã nhìn trúng, cười nói: “Nghiên mực Hương Mặc này sẽ đưa cho Tưởng thiếu gia. Lúc này mua một tặng một, thực không kiếm bạc Tưởng thiếu gia, lần tới Tưởng thiếu gia còn muốn mua này nọ đưa nữ hài tử, nhớ đến chỗ chúng ta.”
Đợi tiễn bước Tưởng Hoa An xong, tiểu nhị Trân Bảo Trai lặng lẽ đi lại dò hỏi: “Chưởng quầy, vòng tay san hô này thực không kiếm tiền sao?”
“Sao có thể? Không kiếm tiền tháng này ngươi cũng không cần ăn uống nữa.” Lão bản Trân Bảo Trai làm được một vụ mua bán tốt, lại nhìn tới tiểu nhị là cháu mình, có tâm dạy hắn mấy chiêu, cười tủm tỉm nói: “Tưởng thiếu gia là đại thiếu gia phủ tướng quân, đến tuổi này còn chưa có đính hôn, lúc này bỗng nhiên muốn mua lễ vật đưa cho nữ hài tử, tự nhiên phải đưa vật tốt nhất. Mặc dù hắn mua đồ hơi quý chút, nếu nữ hài tử thích, cũng đáng giá. Hơn nữa, vòng tay san hô này còn có kết vòng dây tơ hồng, có cái tên thường gọi là vòng đoàn viên, luôn là nam tử mua đưa cho nữ tử mình thương mến làm vật đính ước. Tưởng thiếu gia tặng đồ này, nàng kia tự nhiên sẽ hiểu được. Nếu tương lai thành chuyện tốt, còn phải mua thêm trang sức kết hôn, khi đó tự nhiên lại đi tới chỗ này của ta. Đây gọi là thả dây dài câu cá lớn đó!”