Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 41 : Đại tẩu tương lai

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: hoacodat 



“Cô nương, đây không phải là lễ vật hai năm trước thiếu gia phủ Tướng quân đưa tới sao?” Hạnh Nhân nghe Tướng quân phu nhân đã tới muốn gặp Hạ Viên, vội giúp nàng sơ lại đầu, liếc mắt nhìn thấy Hạ Viên đang nâng tay thưởng thức vòng tay san hô, cười nói: “Nô tỳ nghe người ta nói vòng tay san hô kết đồng tâm là vật đính ước đó! Chỉ sợ Hoa An thiếu gia khi mua vật này thì vẫn chưa biết có điển cố này, mơ hồ rồi mua vật này. Cô nương ngài nhìn xem, cái kết này còn không phải là đồng tâm kết sao? Vật này tuy xinh đẹp, mang đi ra ngoài sợ bị hiểu lầm, chẳng bằng thu lại tốt hơn.” 



“Ối, vật đính ước?” Hạ Viên đang đùa nghịch chọc chọc vòng tay san hô, bỗng cởi ra đặt vào trong hộp gấm, cười nói: “Thật không biết nó có ý nghĩa này, tự nhiên không thể mang nó, chỉ đành buông bỏ thôi. Cũng may đưa lúc sinh nhật chín tuổi, Hoa An ca ca hẳn đã quên vật này rồi, cũng miễn xấu hổ.” Lại vừa lắc đầu, đáng tiếc vòng tay xinh đẹp như vậy lại không thể đeo ngày ngày rồi! 



Lại nói ngày hôm sau Quý Thư đến miếu Tử Mẫu, lúc tối trở về cũng nói một phen với Hạ Niên. Hạ Niên nghe xong lời nói Quý Thư..., trở người ngồi xuống nói: “Viên nhi còn nhỏ mà, lúc này đã bàn đến chuyện này rồi?” 



“Hôm nay khi đến miếu Tử Mẫu cầu bùa bình an cho Viên nhi Từ nhi, lúc vào tĩnh thất dùng cơm chay thì thấy Tướng quân phu nhân, nàng kéo ta nói đến chuyện này.  Ta nhất thời cũng không thể đáp ứng, đành nói đợi về nhà thương lượng cùng phu quân một chút rồi nói sau. Hoa An mặc dù không tệ, dù sao đã hai mươi mốt tuổi, Viên nhi chúng ta mới mười một tuổi thôi, thế này làm sao đáp ứng nàng đây?” Quý Thư ôm lấy chăn mỏng ngồi trên giường, lúc này lấy gối đầu nâng dựa vào, dò xét Hạ Niên nói: “Lúc trước chàng đã tính toán bát tự cho Viên nhi, tuy nói xứng đôi với người lớn hơn vài tuổi rất tốt, nhưng cũng không thể kém tới mười tuổi như vậy chứ!” 



Hạ Niên không vội trả lời, chỉ nhảy xuống đi tìm giấy bút, nói với Quý Thư: “Tưởng lão phu nhân cũng đã tính toán bát tự cho sáu vị thiếu gia ở miếu Tử Mẫu, thúc tổ ta còn cầm bát tự của Hoa An thảo luận cùng ta, nhớ rõ bát tự của hắn rất rất tốt, chỉ không biết hợp bát tự cùng Viên nhi có hợp hay không? Ta lại tính toán một chút, nếu hợp lại luận tiếp.” 



“Cũng phải Viên nhi mình thích mới được!” Quý Thư trầm ngâm, sau một lúc nói: “Nếu hợp bát tự, vậy hợp luôn bát tự Tống Thiểu Dương và Đào Linh Kiệt hợp cùng Viên nhi luôn đi, dù sao bát tự hai đứa này lúc trước chàng cũng tính toán qua, chắc còn nhớ rõ. Tuổi hai đứa hắn và Viên nhi tương đương, lại chơi từ nhỏ đến lớn, nhìn không tồi.” 



Hạ Niên nhớ tới bát tự của mấy người đó, dưới ánh đèn nhìn một lúc lâu sau mới nói: “Bàn về bát tự, tất nhiên là Hoa An tốt nhất, chỉ có điều hắn có chút sát khi, con nối dòng hơi ít. Thiểu Dương và Linh Kiệt thiếu niên đắc chí, trung niên hơi có chút gập ghềnh, cũng xem như không tồi. Ba đứa này đều hợp tốt cùng Viên nhi. Thôi đợi Viên nhi trở về từ Bắc Thành quốc lại bàn về chuyện này cũng được.” 




Hạ Viên vừa nhìn thấy Đậu Phụ đã muốn cười. Vì trước đây lúc ở phủ Trưởng công chúa có nói một câu chuyện cổ tích công chúa Đậu Phụ, không nghĩ tiểu cung nữ này lúc ấy núp ở một bên nghe bỗng nhiên bị ngã vào đầu cột giường, dọa mọi người nhảy dựng. Công chúa gọi tới hỏi, biết được vì nàng không quen giường mới, lăn qua lộn lại một đêm ngủ không ngon, lúc này nhịn không được đã bắt đầu buồn ngủ. Vì đệm giường có một chỗ hơi cứng, trên cánh tay còn bị cấn một ít dấu. Lúc ấy Hạ Viên thấy tiểu cung nữ này vừa nói vừa run rẩy, nên mở miệng cầu tình cho nàng. Lúc ấy công chúa bật cười nói: “Chẳng lẽ người này thực sự là một tiểu công chúa Đậu Phụ sao!” Cũng hỏi tên tiểu cung nữ, cười nói tên không thuận miệng, đơn giản ban một cái tên mới khác cho nàng, gọi là Đậu Phụ. Sau đó mỗi lần Hạ Viên đi qua ở phủ công chúa, Đậu Phụ đều tới hầu hạ nàng. 



Mới vừa sơ đầu xong, lại có một nha đầu khác khom người đi vào cười nói: “Cô nương, An Bình Hầu phu nhân và Thượng Thư phu nhân đều đến đây, nghe được ngài đang ở phủ công chúa, nên muốn gặp mặt!” 



Bên trong phủ Tướng quân, Thượng Tiệp lại tỉ mỉ nói cho Tưởng Hoa An chuyện Hạ Viên yêu thích cái gì, cười nói: “Đây chính là nương dụng tâm hỏi thăm được, bình thường con phải nhớ kỹ. Đợi tháng sau lên đường đến Bắc Thành quốc, con hộ tống bọn Viên nhi, trên đường tự nhiên không thể so với trong nhà, việc ăn dùng này, nếu có thể tận lực theo yêu thích của nàng, nàng dĩ nhiên sẽ cao hứng. Cần phải bảo hộ nàng, bảo hộ thật tốt trở về.” 



Tưởng Hoa An vội vàng đáp ứng, đương nhiên, đệ tức phụ tương lai, nhất định phải được bảo hộ đặc biệt, sẽ không để nàng có chuyện gì. 



Đợi Tưởng Hoa An đi ra ngoài, Thượng Tiệp lại bảo Tưởng Hoa Khoan vào phòng, kéo nói: “Hoa Khoan, tháng sau đi hộ tống các cô nương đến Bắc Thành quốc, các cô nương khác còn thôi, đại tẩu tương lai nhà con nên trông coi nhiều chút, chớ để các nam tử khác tiếp cận được. Đại ca con có chút đầu gỗ, chuyện khác thì tốt, chỉ có chuyện này chỉ sợ vẫn còn chưa thông suốt, con phải ra tay rồi.” 



“Đại tẩu tương lai? Là vị nào?” Tưởng Hoa Khoan vừa mừng vừa sợ, kinh hãi mình thế mà đến bây giờ mới biết thì ra trong mười vị cô nương có một vị là đại tẩu tương lai đấy, nhưng mình lại chẳng biết gì hết. Vui quá, đột nhiên có thêm một đại tẩu tương lai, xem ra chuyện tốt của đại ca sắp đến rồi. 



Thượng Tiệp đi qua nói thầm vài câu, Tưởng Hoa Khoan vừa nghe há to mồm, một lúc lâu sau nói: “Nương, vẫn cho là người muốn cầu nàng cho Hoa Cái đấy, không nghĩ tới là muốn cầu cho Đại ca. Người yên tâm, trên đường con tất sẽ tận lực tìm cách để bọn họ có cơ hội ở chung một mình, làm cho bọn họ thông suốt trước, trở về hôn sự mới luận tốt!”