Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 44 : Lần đầu tiên mớm nước

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: hoacodat 



Mười cô nương đều lần đầu ngồi thuyền, sau khi dong buồm lái thuyền, có mấy người cảm thấy hơi không khỏe, còn có ba người say tàu nghiêm trọng, nhóm ma ma mặc dù càu nhàu, nhưng may đã sớm chuẩn bị, vội tìm miếng gừng cho các nàng ngậm, lại dán thuốc dán lên bụng các nàng, thế này mới tốt hơn chút. Mặc dù Hạ Viên không say tàu, nhưng vẫn xin một miếng gừng nhỏ ngậm vào, vì cô nương cùng khoang thuyền nôn mửa nhiều quá, mùi trong khoang thuyền không dễ chịu lắm, nên kéo Trần Châu chạy lên boong thuyền thông khí. 



“Viên nhi, muội có cảm thấy Sử Duyệt hay lảng vảng trước mặt An ca ca không?” Trần Châu Hạ Viên nắm tay nhau, thầm thì: “Nàng mười bốn tuổi rồi, còn chưa hứa người, có phải đã coi trọng An ca ca rồi? Trước kia ở nhà, ta nghe đại ca nói với đại tẩu của ta An ca ca là một người rất xuất sắc, có rất nhiều phu nhân muốn gả nữ nhi cho huynh ấy đấy! Nếu Sử Duyệt gả cho An ca ca, thì chính là thiếu tướng quân, thật là uy phong.” Nói xong lại ghé vào tai nói: “Lúc muội còn nhỏ, không phải Tướng quân phu nhân dẫn theo An ca ca bọn họ đến phủ các ngươi cầu thân qua sao, vậy rốt cuộc là cầu cho nhi tử nào? Nếu như là An ca ca thì tốt quá, nếu phủ nhà muội đồng ý việc hôn nhân này, vậy muội chính là vị hôn thê An ca ca rồi, Sử Duyệt kia tự nhiên ở một bên hóng mát đi.” 



“Phi phi, nói bậy bạ gì đó?” Hạ Viên nhanh tay che miệng Trần Châu, da mặt mỏng dở khóc dở cười. Bỗng suy nghĩ lại, cũng nghi hoặc, đúng vậy, lúc ấy Tướng quân phu nhân đến phủ cầu thân, là cầu cho nhi tử nào? Theo lý mà nói, việc cầu thân tự nhiên bắt đầu từ Đại nhi tử. Nhưng bản thân mình lúc ấy tuổi nhỏ, nàng (Thượng Tiệp) không có khả năng vì nhi tử mười mấy tuổi cầu nữ oa nhi làm nàng dâu chứ? Tất cả mọi người đều đoán là cầu cho Tưởng Hoa Cái, người trong phủ có lúc cũng lấy chuyện này ra nói đùa nữa là! Vài ngày trước Tiểu ca ca còn lặng lẽ nói với mình, trở về từ Bắc Thành quốc, phủ Tướng quân có khả năng sẽ chính thức tới Hạ phủ cầu thân, để mình chuẩn bị tâm lý. Bản thân đoán lão nương tất sẽ không đáp ứng hôn lễ ngay, nên cũng an tâm. 



Trần Châu bị che miệng, nên đưa ngón tay chỉ bên kia mạn thuyền. Hạ Viên theo ngón tay nàng nhìn qua, thấy Tưởng Hoa An đứng gần mạn thuyền bên kia, bỗng nhớ tới trong túi y phục của hắn chứa rất nhiều đồ ăn vặt, không khỏi buông tay khỏi miệng Trần Châu, cười hì hì nói: “Chúng ta đi lấy đồ ăn vặt chỗ An ca ca ăn giải khuây đi!” 



Trần Châu gật đầu mãnh liệt nói: “Chính là lời ta muốn nói, lại bị muội làm không nói ra được đấy. Nhưng ta thấy hắn phân một nửa đồ ăn vặt cấp cho nhóm ma ma rồi, còn lại một nửa chứa trong túi quần áo. Nghe đâu là Tưởng lão phu nhân và Tướng quân phu nhân chuẩn bị cho hắn ăn trên đường. Bọn họ sao ăn những thứ linh tinh này, tự nhiên phải phân cho chúng ta ăn thôi. Ngậm miếng gừng cả nửa ngày, miệng toàn là vị gừng, vẫn phải lấy một chút mứt hoa quả ăn trước. Đều tại nương ta, chỉ lo bỏ những vật kiện xiêm y linh tinh thôi, lại không bỏ mấy đồ ăn vặt cho ta, không biết ta không có đồ ăn vặt sẽ ngồi không yên sao?” 



Hai người đang nói, lại thấy có một bóng dáng xinh đẹp bước gần tới chỗ Tưởng Hoa An, nghiêng đầu nói cái gì đó, cười ngọt ngào. 
Lúc này Tưởng Hoa Khoan đã có chút lo lắng, mọi người phải ở trên thuyền chung sống hơn mười ngày, nếu Tưởng Hoa Khoan liên hợp cùng Trần Châu, dám đem một vị cô nương nhét vào trong lòng mình, chỉ sợ tránh cũng không thể tránh, mọi người xấu hổ mà thôi, thẳng thắn nói rõ với Hoa Khoan, giảm chuyện. Nếu Hoa Khoan tìm Trần Châu hỗ trợ, Viên nhi tương lai là em dâu mình, biểu hiện lại thông minh, mình cũng có thể thỉnh nàng hỗ trợ giúp, tìm cho Hoa Khoan một cô nương thích hợp, kết thúc nỗi băn khoăn của lão nương, lần xuất hành này cũng được công đức. 



Nghe Tưởng Hoa An nói xong, miệng Hạ Viên đang ăn mứt hoa quả không khỏi “Khụ” một tiếng mắc nghẹn. Gì chứ gì chứ? Để mình tìm một trong chín vị cô nương phân cho Tưởng Hoa Khoan, còn muốn tác hợp không dấu vết? Ô, mình mới mười một tuổi, sao có thể làm sự việc này chứ? 



Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên mắc nghẹn, không chút nghĩ ngợi vươn tay vỗ lưng nàng, thấy nàng đã thuận khí, không khỏi cười nói: “Sao lại không cẩn thận như thế?” 



Hạ Viên ngẩng mặt lên, thấy Tưởng Hoa Khoan mặt mày mang ý cười, thần sắc ôn nhu, khi nói chuyện hơi thở phả lên trên thái dương mình, tóc ngưa ngứa, trong lòng bỗng nhiên ‘‘ ’’ vang lên, có chút ngượng ngùng. 



Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên mắc nghẹn, hai bên má hơi đỏ hồng, vội đi rót nước cho nàng, thấy tay nàng đang cầm mứt hoa quả, lúc này dinh dính, cần tìm khăn lau tay, nhất thời lại tìm không ra, bộ dạng tay chân luống cuống, lảo đảo đưa cái chén vào bên miệng Hạ Viên nói: “Uống xong lại lau tay, coi chừng nghẹn!” 



Hạ Viên đành uống một hớp nước trong tay Tưởng Hoa An, miệng vừa mới uống hớp thứ hai, cửa khoang bị đẩy ra, Tưởng Hoa Khoan và Trần Châu cười đi vào, liếc mắt thấy Tưởng Hoa An bưng chén nước đút nàng uống nước, bỗng đều giật mình ngay tức khắc.