Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 47 : Có điểm không đúng

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: hoacodat 



Hạ Viên cảm thấy bàn tay Tưởng Hoa An thật dày, cạnh tay còn có vết chai, có thể do có liên quan đến trước đó hắn đã bỏ lô hội lộ vào lòng bàn tay, lúc này lòng bàn tay mang theo cảm giác mát mẻ, thoa lên mặt chính mình thì cảm giác trên mặt lành lạnh, quả nhiên không nóng. Vì bàn tay Tưởng Hoa An rất lớn, một cái bàn tay đã che phủ lên cả đôi mắt, Hạ Viên cảm giác trước mắt như trở nên tối tăm, con tim nhỏ bé nhảy loạn, hai người dựa gần vào nhau, lúc này nàng thực sợ tiếng tim đập “thình thịch” của nàng bị đôi tai thính của Tưởng Hoa An nghe được, lại phát sinh thêm chuyện, một cử động nhỏ cũng không dám. 



Bàn tay Tưởng Hoa An chạm vào, phát hiện khuôn mặt Hạ Viên nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay, cũng không dám dùng sức giống như lúc bôi rượu thuốc cho Tưởng Hoa Cái, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa, xoa xong gò má trái, thấy Hạ Viên da mặt mỏng đỏ mặt vẫn không nhúc nhích, ôn nhu nói: “Nghe ma ma nói ban đầu bôi lên sẽ hơi rát, nhịn một chút sẽ không đau đớn nữa. Nếu trên mặt muội bị tróc da, đến Bắc Thành quốc làm sao gặp người?” Nói xong nhanh chóng đổ lô hội lộ rồi lại bôi lên má phải nàng, dặn dò: “Nhớ sớm tối phải bôi một lần, bôi thêm mấy ngày thì tốt rồi.” 



Hạ Viên máy móc mở miệng ăn bánh mè vừng để che dấu tâm tình của mình, ở một bên “ừm” một tiếng đáp ứng. 



Tưởng Hoa An đậy nắp nút gỗ lô hội lộ lại, thấy Hạ Viên ngậm một miệng bánh mè vừng không nói lời nào, bên miệng còn vương mảnh bánh, không chút nghĩ ngợi dùng mu bàn tay gặt bỏ mảnh bánh cho nàng, gạt xong mới giật mình ngẩn ra, nhìn mặt Hạ Viên nổi lên rặng mây đỏ còn chưa có tan hết, hình như sắc mặt có chút không đúng, một lát cũng cảm thấy có chút điểm không đúng, lại dặn dò đôi câu, vội vàng đi ra. 



Hạ Viên sửng sốt một lúc lâu, nuột bánh mè vừng vào miệng, bỗng nhiên nhảy xuống, mở cửa khoang nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng Tưởng Hoa An, vội đóng chặt cửa khoang lại, rồi chạy tới bên giường, tìm gương đồng nhỏ mình mang theo soi vào, chỉ thấy sắc mặt như hoa đào tháng ba, đỏ dễ sợ. Đợi bỏ gương ra, lại vội vàng kiểm tra xiêm y của mình, may quá, mặc chỉnh tề. Bỗng lại sờ vào mặt, e hèm, nếu mình thực chỉ mười một tuổi, có xấu hổ như thế không nhỉ? 



Vài ngày kế tiếp thật ra lại không có chuyện gì phát sinh, ngay cả Tưởng Hoa Khoan cũng âm thầm lẩm bẩm: đại ca và đại tẩu tương lai sao giống như đang tránh đối phương thế nhỉ. 


Đường Chí Tụy nhãn châu chuyển động nói: “Ca ca, tuy thư này chỉ nhìn thấy vài câu bên dưới, huynh cũng nên trả một cái thư đưa lại, để người ta biết huynh đã nhận được thư.” 



“Đúng vậy!” Đường Chí Lễ thấy nội thị đã thu thập sạch sẽ, hắn liền mở trang giấy, chấp bút hồi âm cho Hạ Từ và Hạ Viên. 



Chu Khuông Chính cũng  nghe được cô nương tham gia đại hội Tú Phẩm Nam Bắc đã đến, thế này mới vội vàng chạy về kinh, lúc này đang ở trong điện Chu hoàng hậu nói: “Thái tử và Nhị hoàng tử đã nạp phi, cũng không cần nói gì. Chỉ có Tam hoàng tử hiện giờ vẫn chưa nạp phi, tuổi lại thích hợp, Hoàng hậu nương nương nhìn trước, nếu hợp nhãn, lần này tất nhiên đến Nam Xương quốc bân kia cầu thân.” 



“Nghe phía nam có rất nhiều cô nương khéo tay, Bắc Thành quốc chúng ta thiếu nhất đúng là cô nương khéo tay. Viên cô nương này nếu thông tuệ như vậy, ngay cả thất xảo đồ kia cũng chỉ dùng ba ngày đã ghép ra được, lại nghe cũng là một tay thêu thất sắc rất tinh xảo, đây tất nhiên là một người tốt. Trước nhìn tướng mạo nhân phẩm thế nào, nếu cũng tốt đẹp, tự nhiên phải đến Nam Xương quốc cầu thân.” Chu hoàng hậu là người tài đức sáng suốt, lúc trước chính là nàng cực lực thúc đẩy Nam Bắc ký kết minh ước, nhanh chóng hâm mộ người phương nam giỏi tay nghề, nên thích nghề thêu phương nam, nghe Hạ Viên khéo tay, tất nhiên là động tâm tư, cười nói: “Nghe Thái tổ phụ của Viên cô nương là Khâm Thiên Giám Giam Chính Nam Xương quốc, bên ngoài có thanh danh phụ thân, mẫu thân lại là người khéo tay, còn nhận Trưởng công chúa làm nghĩa mẫu, vậy người ta, chỉ sợ không muốn nữ nhi đi lấy chồng xa. Tương lai khi cầu thần, trước tiên để Hoàng đế Nam Xương quốc ban hôn, thế này mới thỏa đáng.” 



Chu Khuôn Chính gật đầu nói: “Chính là thế. Nay không chỉ Viên cô nương này khéo tay, ca ca song sinh cũng là một người tuấn tú, văn võ song toàn. Nghe đâu lúc này cũng đi theo cùng đấy. Ba ngày sau trong cung thiết yến, Hoàng hậu nương nương cũng nên nhìn huynh muội bọn họ vài lần.” 



Lại nói Hạ Từ nhận được thư tín của Đường Chí Lễ thì thấy bên trong cũng không nói nói đến chuyện hắn lần trước dịch trang, đoán Đường Chí Lễ hẳn đã bỏ qua chuyện này, nên đưa thư cho Hạ Viên, cười nói: “Hắn thật rộng lượng, cũng không nhắc lại chuyện lần trước, lời nói lại khách khí, thật là yên tâm!” 



Hạ Viên cũng thở dài một hơi: “Cuối cùng chuyện này cũng trôi qua rồi!”