Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 56 : Ta thích túi thơm

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: hoacodat 



Vì quan châm công cục lại có chuyện muốn thương thảo với Tưởng Hoa An, Hạ Viên đành phải cầm minh châu trở về phòng mình, ở trong phòng đi loanh quanh mấy vòng, mở tay nhìn viên minh châu trong lòng bất ổn, hoang mang rối loạn, lại không biết rối loạn vì cái gì. Đang hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, mành lại vén lên, Trần Châu cười như tên trộm đi vào. 



“Vừa rồi ai ở chỗ An ca ca chạy nhanh như gió, lúc này còn không biết xấu hổ đi tới?” Hạ Viên vừa thấy Trần Châu, nhớ tới hành vi không có nghĩa khí của nàng, mắt không khỏi trợn trắng nói: “Ta thêu đầu con ngỗng rõ ràng tỷ còn vỗ tay tán thưởng, lại nói cái gì khuyên ta đừng thêu?” 



“Khụ, An ca ca kia của muội vừa mới liếc mắt, ta liền hoảng!” Trần Châu thấy Hạ Viên nắm viên gì đó trong tay, đi qua nắm tay nàng, cười hì hì nói: “Một khăn tay nhỏ bé đổi được cái gì tốt thế?” 



“Minh châu.” Hạ Viên vốn phản xạ có điều kiện đưa tay ra phía sau giấu đi, lại nghĩ đến chuyện này cần tìm một người thương lượng, không khỏi đỏ mặt, tay cầm hạt châu đưa đến trước mặt Trần Châu, mở lòng bàn tay cho nàng xem, có chút bất an nói: “Châu tỷ, ta cảm thấy hạt châu này quá quý trọng, cũng không biết để chỗ nào mới yên tâm. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là để nó ở chỗ An ca ca tốt hơn.” 



“An ca ca ra tay ghê ghớm thật, cư nhiên đưa một cái chính là minh châu.” Trần Châu tròn miệng nhỏ sợ hãi than, vờ cằm như muốn rớt, vươn tay trái nâng cằm mình, tay phải chạm vào minh châu trên tay Hạ Viên, mắt to sáng rỡ nói: “Muội đã cầm rồi, lúc này trả lại ổn không? Cảm thấy mình bất an, thì cầm tới để An ca ca giữ thay muội, sau khi về nước lại bảo hắn đưa cho muội.” 



“Châu tỷ, trong lòng muội thực sợ.” Kiếp trước Hạ Viên còn chưa nếm trải tình ái, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, cầm hạt châu thấp giọng nói: “Nhận hạt châu này, có phải chứng tỏ là...” 



“Cái này còn phải nói nữa sao?” Trần Châu xoa xoa lên thái dương Hạ Viên, cắn môi nín cười nói: “Hạt châu này thực quá quý, người nhà tầm thường làm sao có được chứ? An ca ca tất đã nhận định muội, mới có thể đưa muội thứ này. Không lẽ muội còn tưởng rằng nói đùa sao?” 



“Đơn giản như vậy đã nhận định rồi hả? Hắn còn không có hỏi muội có đồng ý hay không?” Hạ Viên rối rắm, loại đính ước này không phải phải dưới ánh trăng thề, tình ngữ chân thành, bốn mắt nhìn nhau, trái tim rạo rực, thâm tình chăm chú mới trao đổi tín vật sao? Mới vừa rồi hắn tùy tay nhét hạt châu này, thế là kết cục đã định rồi? Không được, quá đơn giản rồi! 



“Sao, muội muốn thế nào?” Trần Châu cũng kỳ quái, nhìn Hạ Viên nói: “Hôn sự này, từ trước tới nay đều lời mối mai, mệnh cha mẹ, có nguyện ý hay không cũng là chuyện tiếp theo. Bây giờ nhìn thấy An ca ca để muội ở trong lòng, này còn chưa đủ sao?” 




“Á, muội cho rằng nàng sẽ trở về phòng theo bên này.” Trần Châu vốn là cùng Hạ Viên đến đưa túi thơm, có điều nàng lại sợ Tưởng Hoa An, không dám đi vào, ở bên phòng ngoài này chờ, nào biết Hạ Viên tâm hoảng ý loạn, cũng quên nàng đang chờ ngoài phòng, tự hành động qua bên kia trở về phòng rồi. Nàng âm thầm oán trách, vỗ ngực nói: “Đột nhiên Khoan ca ca chạy tới, xém chút dọa hỏng muội rồi.” 



“Thời gian không còn sớm, mau về phòng đi!” Tưởng Hoa Khoan thấy bộ dáng Trần Châu kinh hồn chưa định, bỗng ấm giọng nói: “Ta đưa muội về!” 



Vì thế, Trần Châu với vẻ mặt đau khổ bị Tưởng Hoa Khoan “áp giải” trở về phòng, không thể trước tiên đến phòng Hạ Viên chỉ trích hành vi nàng vừa mới gặp sắc liền quên bạn. 



Đảo mắt đã đến ngày tổ chức đại hội Tú phẩm. Đại hội cử hành mười ngày, hai ngày đầu là các cô nương nhận chất liệu và đồ án ngẫu nhiên tự mình thêu ra một tác phẩm. Năm ngày tiếp theo lại là tự mình lấy chất liệu và châm tuyến thêu ra bản lĩnh mình sở trường nhất. Cuối cùng ba ngày sau chính là hội đồng quan viên châm công cục hai nước chỉ định một bức tranh, để cô nương hai nước dựa theo bức tranh đó thêu ra. Hai mươi cô nương của hai nước đều thêu một bức tranh, ưu khuyết tất nhiên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, biết mạnh yếu. Vì Hạ Viên nhận được lời Tưởng Hoa An dặn dò, không muốn trên đại hội Tú Phẩm đoạt giải nhất, cho nên khi thêu bức tranh cuối cùng chỉ tùy ý thêu ra bức tranh hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, cũng không dùng mười phần sức. Kết quả là, lại là Hạ Ý dựa vào một bức Phượng hoàng giương cánh thêu thất sắc đoạt được khôi thủ, Hạ Viên đứng thứ hai, Sử Duyệt đứng thứ ba. Nam Xương quốc bao trọn ba tên đứng đầu, đắc thắng mà về. Đêm đó đãi tiệc ăn mừng, lại đưa bái thiếp khác mời ba ngày sau tiến cung, lúc này chỉ mời ba cô nương đứng đầu bảng đại hội Tú Phẩm và  Hạ Từ Thẩm Nguyện Chi Tưởng Hoa An sáu người vào cung. 



Tưởng Hoa An nhận được bái thiếp, nói với Thẩm Nguyện Chi: “Lúc này mọi việc đại hội Tú phẩm đều thuận lợi, cũng kết thúc sớm trước ngày dự định. Bây giờ mang theo các cô nương, thầm nghĩ nên sớm đi về nước, cũng không muốn dây dưa ở đây lâu. Đợi sau khi xong yến hội hoàng cung, cũng nên nhanh chóng lên đường mới được.” 



Thẩm Nguyện Chi gật đầu nói: “Lời này rất đúng. Trước đó sớm nhận được tin tức từ phủ quốc cữu, nói là Chu hoàng hậu đều có hứng thú với ba cô nương đứng đầu đại hội Tú phẩm, lúc này tiến cung, chỉ sợ là thay đổi cách thức gặp mặt thôi.”  Nói xong nhìn Tưởng Hoa An nói: “Vẫn nên nhanh nhanh về nước, ngươi cũng sớm định chuyện hôn nhân này cho thỏa đáng. Dù sao Đường Chí Lễ đối Hạ Viên cô nương cũng có chút niệm tưởng.” Bạn đang đọc truyện tại diễn đàn được chuyển ngữ bởi hoacodat. Vui lòng không sao chép... Cám ơn....



Ba ngày sau Tưởng Hoa An dẫn người tiến cung, Chu hoàng hậu vừa thấy Hạ Viên và Hạ Từ cùng xuất hiện, cũng “chậc chậc” khen ngợi: “Quả nhiên lớn lên giống nhau.” Rồi sai người ban cho các vật kiện. Lại hỏi tuổi tác cùng người trong nhà mọi người, Hạ Viên chỉ nhất nhất đáp lại. 



Chu hoàng hậu gật đầu, thật là đứa bé lanh lợi, bỗng nhìn Đường Chí Lễ một cái, âm thầm sớm làm quyết định. 



Sau khi tham dự xong yến hội hoàng cung, Tưởng Hoa An liền trù bị chuyện lên đường về nước, không tới hai ngày, mọi việc chuẩn bị hoàn tất, một đám người liền đến bến thuyền.