Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 76 : Mọi người đấu tâm nhãn (đấu trí)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Vốn Thượng ma ma không phải họ Thượng, là họ Lý, do Thượng phủ ban thưởng họ, thế này mới họ Thượng theo chủ. Ca ca Thượng ma ma tên là Lý Ngạn Hồng, lúc ấy chỉ là gã sai vặt phòng ngựa Thượng phủ, vì hắn giỏi về chăm ngựa, nên khi Thượng Tiệp tới phủ Tướng quân đã phái hắn đến phòng ngựa chăm sóc ngựa. Một ngày lúc Lý Ngạn Hồng đang chăn ngựa, thê tử Lý thị mang bụng lớn khệ nệ đi tìm hắn, không ngờ con ngựa Thất Hãn thấy có đối phương muốn thân cận Lý Ngạn Hồng, ăn chút dấm chua, cư nhiên bay lên đạp Lý thị xuống, Lý thị bị đạp trở mình từ trên mặt đất, đang ôm bụng kêu đau, tự nhiên sinh ra một đứa nữ nhi ngay tại đấy. Sau đó Lý thị thỉnh Tưởng lão phu nhân ban tên cho nữ nhi mình. Tưởng lão phu nhân thuận miệng buột ra chữ Vân, nữ nhi Lý thị liền tên Lý Vân, nhưng mọi người trong phủ vì thấy nữ nhi Lý Ngạn Hồng này sinh ở phòng ngựa, nên không gọi nàng là Lý Vân, mà gọi nàng Mã Vân. 



Mã Vân xuất thân đê tiện, có điều trời sinh nàng có một cỗ khí dụ hoặc, thói quen hầu hạ người, nịnh bợ vị bác Thượng ma ma này, để cho Thượng ma ma ở trước mặt Thượng Tiệp nói một ít chuyện tốt về nàng. Thượng ma ma cũng xuất ra lực lớn, làm cho Mã Vân vào được phòng Thượng Tiệp làm người sai sử, chưởng quản lấy được xiêm y bốn mùa. Vì năm nay nàng đã mười lăm tuổi rồi, đầu năm Thượng Tiệp đã muốn gả nàng cho gã sai vặt, ai ngờ nàng khóc sướt mướt không chịu, lại không chịu nói ra nguyên nhân. Thượng Tiệp đành để Thượng ma ma tới hỏi, cũng không hỏi ra được gì, đành tạm từ bỏ. Mặc dù Thượng ma ma không có hỏi ra cái gì, âm thầm quan sát một thời gian lại đoán ra Mã Vân đã có lòng riêng. Tìm cơ hội nói với nàng: “Ta biết con có tâm tư gì, có điều từ trước tới nay phủ Tướng quân không nạp thiếp, con chính là vọng tưởng.” 



Mã Vân thấp giọng nói: “Con không tin Thiếu tướng quân không động phàm tâm chút nào, chỉ là con không có cơ hội thôi!” 



Thượng ma ma thấy Mã Vân chưa từ bỏ ý định, trong lòng cũng nổi lên tâm tư, chất nữ này dần dần trưởng thành, đã trổ mã thành một đóa hoa rồi, nhiều gã sai vặt trong phủ đều đến trước mặt mình nịnh hót, an cái gì tâm, mình cũng hiểu được. Gả nàng cho gã sai vặt thì chừng nào mới có thể nổi danh? Nếu có thể làm cho Tưởng Hoa An xem vào mắt, không chỉ Mã Vân, ngay cả mình, cũng lập tức sẽ nước lên thuyền lên. Nàng nghĩ ngợi, cũng không khuyên Mã Vân nữa, ngược lại âm thầm tìm cơ hội cho nàng, kẹt nổi bên người Tưởng Hoa An không cần nha đầu hầu hạ, nhất thời chưa thể đắc thủ. 



Đợi đến tháng ba Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan mang tú nữ đến Bắc Thành thì Thượng ma ma và Mã Vân đã tính toán xong một lượt, tính là đợi Tưởng Hoa An trở về, muốn tìm một cơ hội để Tưởng Hoa An thấy Mã Vân tắm rửa, vậy thì hắn không thể không phụ trách được nữa. Nhưng lại không dự đoán được khi Tưởng Hoa An trở về từ Bắc Thành, ngay hôm đó liền cưới Hạ Viên vào phủ, cũng khiến cho mưu tính các nàng rơi vào khoảng không. Hiện giờ Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp xuất môn (ra khỏi nhà), Hạ Viên lại tuổi nhỏ, đúng là thời cơ tốt làm việc. Lúc này giở trò cho Tuệ Hương bệnh, trước mắt thiếu một người trông nom, sáng mai tế trời thì cứ cho Mã Vân thế chỗ ấy, không sợ Tưởng Hoa An không trúng kế. 



Lại nói đến Hạ Viên để cho quản sự đến hỏi giá hi quả, mấy người tiểu thương kia vốn đồng ý với ước hẹn Cố ma ma rồi, muốn nâng giá tiền lời lên, đến lúc đó lại chia một chút huê hồng nhỏ cùng Cố ma ma. Ai ngờ đi ra hỏi giá không phải là Cố ma ma, lại là một quản sự khác bên người Tưởng Hoa An thường xuyên ra ngoài thu mua vật phẩm, nhất thời cũng không dám lừa gạt, lại thành thật báo giá. Hạ Viên đợi quản sự thu mua hi quả đi vào, cười nói: “Hôm nay tất cả mọi người đều dậy từ lúc mới tinh mơ, cũng thật cực khổ, người đâu, khen thưởng!” Ừm, đánh một cây gậy lại cho một viên đường, biện pháp này đúng là thông dụng từ cổ chí kim! 
“Muội gả chưa được một tháng, nương đã gầy mấy cân, mỗi ngày đều nhắc đến muội lúc ở nhà là như thế nào thế nào, nhớ tới phụ thân cũng lẩm bẩm, cũng là không bỏ được, ngày đó đánh chết cũng ngăn lại không cần hứa cho người, đợi đến lễ cập kê rồi lại hứa.” Hạ Từ cười nói, vì lúc này cũng không còn sớm, sợ chậm trễ Hạ Viên quản lý gia sự, nên cáo từ rời đi. 



Hạ Viên tiễn Hạ Từ đi ra ngoài, một lúc sau ở tiểu thiên sảnh, lại có quản sự nương tử đi tới thưa chuyện, vội vàng cũng không uống được một chén trà. Đến tối trở vể phòng, tắm rửa xong liền nằm bò lên trên giường, hét lên: “Quá mệt mà!” 



“Ta xoa bóp gân cốt cho muội!” Mặc dù Tưởng Hoa An đau lòng Hạ Viên, có điều chuyện quản lý nha đầu, hắn không có biện pháp nhúng tay, lúc này thấy Hạ Viên mệt mỏi nằm trên giường, tới ngồi xếp bằng trên giường, duỗi tay mát xa cho Hạ Viên, nhẹ giữ nhẹ nắm, vừa cúi đầu hỏi: “Lực thế này được chưa? Có thoải mái không?” 



“Rất thoải mái!” Hạ Viên dậy sớm, lại bận rộn cả ngày, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, bị bàn tay to ấm áp ôn hòa Tưởng Hoa An nhẹ nhàng xoa nắn trên lưng, không tự giác bỗng rên rỉ ra tiếng, hừ hừ nói: “Cổ cũng đau nhức!” 



Hai tay Tưởng Hoa An dời lên trên, che lên trên cổ trắng noãn của Hạ Viên, muốn ấn xoa bóp, cảm giác lại nhẵn nhụi trơn trượt, muốn rụt tay về, nhưng lại luyến tiếc, lúc tâm lý đang đấu tranh, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân, một bà tử cất tiếng nói: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, không hay rồi, Cố ma ma và Thượng ma ma đánh nhau rồi!”