Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 79 : Thiếu tướng quân uy vũ

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Trước mắt bao người, nếu An ca ca đưa tay đón Mã Vân, Mã Vân lại giả vờ bị choáng váng, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Dù sao mình còn nhỏ, Mã Vân năm nay cũng đã mười lăm tuổi rồi, lại phát dục rất tốt, đúng là một quả đào tươi ngon, chỉ sợ sau khi tiếp nhận xong, sau này sẽ chọc ra nhiều chuyện phiền toái. Nhưng Mã Vân rơi từ cây thang xuống như vậy, An ca ca là một thiếu niên tướng quân, lại là chủ tử trong phủ, lý nào có thể bàng quan, tùy ý để Mã Vân ngã xuống đất. Nếu An ca ca không đón, vạn nhất Mã Vân bị ngã xảy ra chuyện gì, truyền ra ngoài, nói thiếu tướng quân phủ Tướng quân lòng dạ đen bạc, mặc kệ nha đầu chết sống linh tinh, nhưng cũng không ổn. Bất kể là nhận, hay là không nhận, đều khó xử.



Bất kể như thế nào, không thể để cho An ca ca đưa tay đón Mã Vân, Hạ Viên suy nghĩ xong xuôi, giả vờ sợ hãi, đưa tay kéo Tương Hoa An, muốn đẩy hắn ra. Lại thấy chân Tưởng Hoa An vừa nhấc, mũi chân đá lên, đem hai cái bồ đoàn vốn đặt ở trước chân bay lên, bồ đoàn mang theo tiếng gió, bay nhanh đi về phía trước, khó khăn lắm rớt xuống dưới lưng Mã Vân, nhác thấy Mã Vân sẽ rớt xuống đất, Tưởng Hoa An nhanh chóng thu cước, kéo vòng eo nhỏ của Hạ Viên lui ra phía sau vài bước, xoay người, cũng bắt đầu đá những bồ đoàn được bày trí dưới chân Tưởng Hoa Khoan và Trần Châu, đặt đến vị trí bồ đoàn lúc trước của mình. Chỉ nghe một tiếng “bụp” vang lên, Mã Vân ngã trên vài cái bồ đoàn kia.



"Thân thủ Thiếu tướng quân thật tốt!"



"Thiếu tướng quân thật dũng mãnh phi thường!"



"Thiếu tướng quân thật khỏe mạnh uy vũ!"



Một đám nha đầu bà tử thấy Mã Vân ngã xuống, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy chân Tưởng Hoa An đá bồ đoàn đi đỡ dưới người Mã Vân, mọi người không khỏi cố ý khen tặng, hét lên: “Bồ đoàn này là đầu năm nay lão phu nhân bảo người ta làm, vừa lớn vừa dày, có nó chống đỡ, tự nhiên ngã không đến nỗi nào đâu." Nói xong, đã có hai cái bà tử đi tới đỡ Mã Vân lên, quả nhiên thấy nàng lông tóc không nguy, có điều trâm cài búi tóc đều tán loạn, làn váy nhiễm bẩn cả một mảng, bộ dáng rất chật vật.


Hạ Viên ngạc nhiên, vừa hỏi, nghe được mấy người bà tử kia thật đúng là mấy người không lấy được tiền tiêu vặt hàng tháng, gật gật đầu nói: "Mới khất nửa ngày tiền lương, mấy người này đã  bãi công rồi?" Nói chuyện, gặp tiểu nha đầu nghe không rõ, lại hỏi: "Lý thẩm tử đâu? Chẳng phải nàng là quản sự phòng bếp sao? Chẳng lẽ nàng cũng không nấu nướng nữa?"



"Thiếu phu nhân, Lý thẩm tử chỉ biết làm điểm tâm mì phở. Ban đầu là lão phu nhân ăn nàng làm thiếp vân cao thấy quá ngon, thế này mới làm quản sự." Tiểu nha đầu nhỏ giọng nói: “Hiện giờ Lý thẩm tử đang đâu đầu đây!”



“Đám bà tử này, càng ngày càng quá đáng!" Trần Châu tức giận đến dậm chân nói: "Các nàng chỉ biết khi dễ thiếu phu nhân, đợi lão phu nhân và phu nhân trở về, xem các nàng có bị thu thập không? Các nàng không nấu nướng, chẳng lẽ lại sợ các nàng rồi? Lúc này bảo người đi ngay đến tửu lâu mua mấy thứ đồ ăn trở về không phải được rồi sao?"



“Sảnh trước đã lưu khách lại rồi, chúng ta đường đường là phủ Tướng quân đồ ăn lại nấu ra giống nhau, lại đến tửu lâu mua có sẵn, khách nhân biết sợ là không tốt. Người ta nhất định sẽ nói ta quản gia, ngay cả vài cái ma ma ở phòng bếp cũng không thể quản thúc nổi, mặt mũi An ca ca cũng khó xử.” Bạn đang đọc truyện tại diễn đàn Lê Quý" Đôn. Vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức. Cám ơn...



“Khó coi thì như thế nào? Ta và ngươi cũng không biết nấu đồ ăn? Nếu là  biết nấu, thì tự mình nấu, còn sợ các nàng nữa sao?”



Phàm các cô nương phủ nội, cầm kỳ thi họa mặc dù phải học, lại cũng không quá mức bắt buộc. Trái lại châm tuyến nữ công đều phải để ý học tập, lại có chuyện nấu nướng này nữa, mặc dù không tinh thông lắm, trước khi xuất giá tất nhiên cũng phải học làm vài món thức ăn ngon sở trường. Nhưng vì Hạ Viên và Trần Châu gả gấp, chuyện nấu nướng này, lại không học được.