Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 95 : Lặng lẽ triền miên

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: hoacodat 



Hạ Niên nhận lấy giấy, tỉ mỉ nhìn chữ Hạ Viên viết ra, miệng lại nói: “Tổ phụ con đã dâng tấu muốn từ quan, hoàng thượng vẫn còn chưa chuẩn. Hiện nay mọi sự vụ ở Khâm Thiên Giám, thái tổ phụ con đã bất kể (không đếm xỉa tới), đẩy toàn bộ cho ta. Đoán chừng vài ngày nữa, tất sẽ có thánh chỉ hạ xuống, đầu tiên là ân chuẩn thái tổ phụ con từ quan, việc thứ hai chính là chiếu cáo ai sẽ đảm nhiệm Khâm Thiên Giám giam chính kế tiếp.” 



Việc Khâm Thiên Giám giam chính đổi người có liên quan với việc đoán chữ hôm nay sao? Từ lúc Hạ Viên có thai, đầu óc bỗng mờ mịt hẳn, lúc này nghe được như lọt vào sương mù, không hiểu. Lại nghe Tưởng Hoa An cười nói: “Viên nhi thật đã làm khó nhạc phụ đại nhân.” 



Cái gì cái gì chứ? Hạ Viên ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Niên liếc mắt khen ngợi nhìn Tưởng Hoa An, đầu óc mờ mịt rốt cuộc sáng tỏ, bừng tửng đại ngộ. Đúng nha, người kế tiếp nhận chức Khâm Thiêm Giám nhất định sẽ là cha. Cha là Khâm Thiên Giám giam chính tương lai, ngôn hành cử chỉ không thể tùy ý như xưa được. Lúc này bên trong phòng còn có thư đồng, bên ngoài phòng lại có đám người Hạnh Nhân nữa, nếu cha đoán chữ cho mình bị truyền ra ngoài, về sau đám nương nương trong cung có thai hy vọng sinh được hoàng tử, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để nhờ phụ thân tính toán xem, vậy thì hậu họa vô cùng. Ừm, tuy An ca ca là võ tướng, tâm tư lại tinh tế, đã sớm giác ngộ chuyện này có chỗ không ổn. 



Hạ Từ nghe Tưởng Hoa An và Hạ Viên đến đây, vội đi đến thư phòng tìm bọn họ, vừa kéo Tưởng Hoa An nói chút chuyện mới biết gần đây. Thừa dịp bọn họ nói chuyện, Hạ Niên quay đầu cười nói với Hạ Viên: “Thái tổ phụ con đặt tên con là “Viên” quả thực con cũng ứng với cái chữ này, mọi chuyện cũng là viên mãn.” Nói xong nhìn Hạ Viên nháy nháy mắt vài cái. Hạ Viên lập tức hiểu được, đang muốn nói chuyện, đã thấy Hạ Niên làm một cái tư thế tay bảo việc này chỉ trời biết đất biết con biết ta biết thôi, nên im lặng, cười gật đầu. 



Trên đường về phủ Tướng quân, vì Tưởng Hoa An sợ cỗ kiệu làm Hạ Viên lắc lư, bỏ ngựa không cưỡi, lại cùng nàng chen chúc ở trong kiệu, tay phải vòng trên vai nàng, cỗ kiệu hơi có chút loạn choạng, hắn liền gắt gao che chở. Đợi cỗ kiệu đi vững, lúc này Tưởng Hoa An mới đưa tay trái che bụng Hạ Viên, vừa cười nói: “Không biết tiểu bảo bảo có nghe chúng ta nói chuyện không?” truyện của diễn đàn "" lê ""quý đôn"" Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Hạ Viên, thấy khóe miệng nàng mỉm cười, trong lòng thầm đoán hay là Hạ Niên đã nói chút ý tứ cho nàng biết rồi, nhịn không được ghé vào bên tai Hạ Viên hỏi: “Viên nhi, rốt cuộc trong bụng nàng là nam oa hay là nữ oa?” 



“Ừm!” Hạ Viên nghiêng đầu cười nói: “An ca ca, chàng thích nam oa hay là nữ oa?” 
Hạ Viên không khỏi nở nụ cười, cục cưng mới hơn bốn tháng, lúc này đã dũng mãnh, mệt Tưởng Hoa An nói ra được. 



Từ lúc Hạ Viên có thai, Tưởng Hoa An cũng đã phải nhịn mấy tháng, thân mình lúc này chống giữa hai chân Hạ Viên, ngửa đầu nói chuyện với Hạ Viên, thấy nàng cười run rẩy hết cả người, đã có chút tâm viên ý mã (chộn rộn), với tay nắm lấy mắt cá chân Hạ Viên, nhẹ nhàng xoa xoa, lại không lên tiếng. 



“An ca ca!” Hạ Viên mềm mại đáng yêu kêu lên một câu, ngồi ngửa kéo Tưởng Hoa An, thấy hắn thuận thế leo lên người mình, vì sợ đè bụng mình, lại lấy tay chống đỡ bên người, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, cũng động tình rồi. Bạn đang đọc truyện tại diễn đàn,lê ""Quý, đôn, Không khỏi cúi đầu cười nói: “Ta âm thầm hỏi qua đại phu, đại phu nói thai nhi hơn bốn tháng cũng đã ổn định rồi. Có một số việc chỉ cần cẩn thận chút, cũng không phải không thể làm.” Nói xong đưa tay đến ngực Tưởng Hoa An, chủ động hôn qua. 



Vì Hạ Viên là thai đầu, lại là song thai, Thượng Tiệp dặn bảo nàng phải cẩn thận mọi chuyện, lại sợ Tưởng Hoa An không nhịn được lại xằng bậy, nên an bày Vương ma ma ngủ ở thính phòng phía trước, để nhắc nhở Tưởng Hoa An. Lúc này mặc dù Tưởng Hoa An chịu đựng không nổi Hạ Viên khiêu khích, nhưng cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ thở hổn hển, ngậm chặt vành tai Hạ Viên nói: “Viên nhi, thật sự không sao sao?” Nói chuyện, cũng sớm giở trò. 



“Ừm!” Hạ Viên xoay người, để Tưởng Hoa An ôm mình từ phía sau, hai người dính chặt nhau. Tưởng Hoa An làm sao chịu được, đã mở động tác, đang muốn hợp nhau, chợt nghe trong phòng bên có tiếng người “Khụ” một tiếng, chính là giọng Vương ma ma. Vương ma ma lớn tuổi, giấc ngủ ban đêm không nhiều, bà mặc dù nói năng không rõ, nhưng lỗ tai lại rất thính. Lúc này đừng nói đã nghe được cái gì rồi nhé? Tưởng Hoa An vừa nghĩ, vừa dừng động tác lại, âm thầm nằm xuống. 



Một lúc lâu sau, Vương ma ma lại không có động tĩnh gì. Tưởng Hoa An án chừng Vương ma ma đã ngủ, hai tay lại linh hoạt hoạt động trở lại, thân mình dán lên trên lưng Hạ Viên, lặng lẽ tiến lên, Hạ Viên động tình, không khỏi thở khẽ. Tưởng Hoa An nhất thời lơi lỏng, cũng thở gấp lên, lúc đến chỗ quan trọng, chợt nghe Vương ma ma ở thính phòng lại dùng sức “Khụ” lên một tiếng, hai người nhất thời đều cứng đờ không dám động nữa.