Thiên Kim Trở Về

Chương 103 : Một mua một bán

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Vận mệnh có quỹ tích của nó, sẽ chẳng dễ dàng thay đổi vì bất kỳ ai.



8:40’ sáng ngày 11 tháng 9 năm 2001, một nhóm không tặc gần như cùng một lúc cướp bốn máy bay dân dụng hiệu Boeing đang trên đường bay nội địa trong nước Mỹ. Nhóm không tặc lái hai chiếc máy bay lao thẳng vào Tòa Tháp Đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới tại Manhattan, Thành phố New York – mỗi chiếc đâm vào một trong hai tòa tháp cao nhất, cách nhau khoảng 18 phút. Trong vòng hai tiếng đồng hồ, cả hai tòa tháp bị sụp đổ. Một nhóm không tặc khác lái chiếc phi cơ thứ ba đâm vào tổng hành dinh của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ tại Lầu Năm Góc ở Quận Arlington, Virginia. Chiếc máy bay thứ tư rơi xuống một cánh đồng gần Shanksville thuộc Quận Somerset, Pennsylvania, cách Pittsburgh 129 km về phía Đông, sau khi hành khách trên máy bay chống cự lại nhóm không tặc này.



Lúc xảy ra chuyện này, trường Thomas Aston Blakelock đang trong giờ lên lớp bỗng rối loạn, sau đó giáo viên mở tivi trong phòng giáo vụ ra xem tin tức.



Tình cảnh trong tivi như thể đến ngày tận thế.



Trung tâm thương mại Thế giới bốc cháy, cột khói đặc cuộn vào nhau rồi bốc thẳng lên trời xanh, bầu trời Manhattan chìm trong khói bụi. Thỉnh thoảng có thể thấy được có người từ tòa cao ốc đang bốc cháy tuyệt vọng nhảy xuống, trong màn hình tràn ngập những tiếng la hét, khóc thét, mọi người đi đường sợ hãi, chạy trốn khắp nơi. Trong đó có một số người bị những mảnh vụn vỡ từ trên trời rơi xuống nện vào người, chết ngay tại chỗ.



Hình ảnh thật sự rất thảm thương, tuyệt vọng. Vô cùng kinh tâm động phách.



Mọi người đều gào khóc, không ai không rơi lệ. Cho dù Nana và Catherine bình thường là những kẻ kiêu ngạo, nghịch ngợm bậc nhất cũng bưng mặt khóc lớn, những nam sinh cũng lặng lẽ lau nước mắt.



Trung tâm thương mại thế giới là trung tâm tài chính toàn cầu, từng là niềm kiêu ngạo của người Mỹ, nơi đó có hơn 1200 công ty đến từ khắp nơi trên thế giới, bình thường có 5 vạn người làm, nhân viên và du khách mỗi ngày ước chừng 15 vạn người. Điều này đồng nghĩa rằng, mỗi phút qua đi, có vô số sinh mạng cũng không còn.



Cho dù là người ý chí sắt đá đến đâu cũng không thể thờ ơ, Cố Trường Khanh nhìn thấy những hình ảnh đó, nước mắt cũng trào ra.



Lá thư này nhất định không đủ khiến cho chính phủ coi trọng, cũng đúng, nước Mỹ là nơi tự do ngôn luận, ngày nào Nhà Trắng cũng nhận biết bao phong thư như vậy, có lẽ còn chẳng thèm xem, có lẽ đã bị vứt vào sọt rác từ lâu rồi. Nhưng bất kể thế nào, cô đã cố hết sức, chuyện này cô không có năng lực thay đổi nó.



Ngay mấy ngày trước đó, cô đã lấy tiền Từ Khôn cho mình mượn để mượn cổ phiếu của thương nhân khác, đều là cổ phiếu của các ngành du lịch, bảo hiểm, hàng không, dù không hiểu thị trường chứng khoán nhưng chỉ cần phân tích thì sẽ biết, sau sự kiện 911, cổ phiếu ba ngành này sẽ rớt giá thảm hại nhất.



Cô đã đầu tư cổ phiếu, giờ tai nạn xảy ra đúng thời điểm, nhất định cô sẽ kiếm được số tiền lớn nhưng lòng lại chẳng thấy vui.



Sàn giao dịch chứng khoán New York tạm đóng cửa, mãi đến ngày 17/9 mới hoạt động trở lại, phiên giao dịch đầu tiên đã sụt mất 14,26%, đúng như Cố Trường Khanh dự đoán, mức độ sụt giảm nghiêm trọng nhất là cổ phiếu của du lịch, bảo hiểm và hàng không.



Một mua một bán như vậy, trong 10 ngày ngắn ngủi, tài khoản riêng của Cố Trường Khanh đã tăng lên đến hơn ba triệu đô la Mỹ.



Đáng tiếc tiền vốn của cô không nhiều, lai lịch lại không đảm bảo nên thương nhân không cho vay nhiều cổ phiếu, nếu không tuyệt đối không dừng lại ở con số này.



Nhưng cũng tốt, kiếm ít thì không khiến người ta quá để ý.



Trong thời gian này, không khí ở trường học vẫn rất buồn thảm, vẻ mặt ai cũng hiện rõ sự bi thương và khủng hoảng, chẳng ai có tâm tình giải trí, tiêu pha, thậm chí bắt đầu cảm thấy tương lai mờ mịt, luôn cảm thấy bên mình như có phần tử khủng bố, như thể chỉ một giây sau sẽ xảy ra chuyện lớn. Ngay cả Catherine ham chơi bậc nhất cũng trở nên lười biếng, có đôi khi đi học còn không trang điểm. Với loại người không trang điểm không ra đường như cô nàng này thì cũng đủ thấy tâm tình người dân Mỹ hoảng hốt cỡ nào.
Cố Trường Khanh biết, cô ta chẳng qua là không muốn Mike được đầu tư chứ không phải là thật lòng lo cho mình. Cô lui ra sau vài bước, thản nhiên cười:



– Đốt cũng chẳng sao, chút tiền đó có đáng gì.



Catherine nghẹn lời, Mike ngồi đằng sau bật cười lớn, giơ ngón tay cái lên với Cố Trường Khanh.



Sống ở nước ngoài đương nhiên không thể gây chuyện nhưng nếu người khác không tôn trọng bạn mà bạn còn phải nhẫn nhịn thì sẽ càng là cổ vũ đối phương, để người ta cưỡi lên đầu bạn.



Từ khi chơi cổ phiếu với Mike, Mike đã cho cô ba quyển sách, sách dày y chang từ điển.



– Trong “Phân tích chứng khoán”, Buffett nói: Mỗi nhà đầu tư đều hẳn nên đọc cuốn sách này hơn mười lần, tôi đã đọc được sáu lần, đang đọc lại lần thứ bảy. Trong cuốn “Nhà đầu tư thông thái”, Buffett nói: Đây là cuốn sách tuyệt vời nhất từ trước tới nay! Trong “Nên chọn cổ phiếu dài hạn thế nào?”, Buffett nói: sử dụng kỹ xảo tiêu tiền của chính bạn thì có thể nhanh chóng hiểu rõ vấn đề này… có thể giúp bạn đưa ra những quyết định đầu tư chính xác! Helen, giờ cậu đọc thuộc những cái này thì coi như là bước một chân vào thị trường chứng khoán rồi, về sau mình nói gì cũng có thể hiểu!



Cậu đặt ba quyển sách này vào lòng Cố Trường Khanh, người cô như khuỵu đi, mặt cũng suy sụp.



– Đọc thuộc hết những cái này mới bước được một chân?



Cô lật lật cuốn “Phân tích chứng khoán” trên cùng, bên trong chi chít tiếng Anh, như những con kiến đang bò.



Cố Trường Khanh bỗng dưng muốn chết!



Về sau, mỗi buổi tối, cô phải ôn tập bài trên lớp cho đến khi hiểu bài. Sau đó là đọc ba quyển sách này. Buổi tối, ký túc xá thường tắt đèn vào 11h, tắt đèn rồi, Cố Trường Khanh lại lấy đèn pin để đọc sách, đọc đến 2,3h sáng, đầu tiên đọc rất chậm, rất cố gắng, một trang mất những một tiếng vì phải tra từ điển.



Sách chuyên ngành như vậy đương nhiên là rất khô khan, khó hiểu. Mấy lần cô không kiên trì nổi nữa, tự lấy cớ, chỉ cần giao tiền cho Mike là được rồi, mình không hiểu cũng chẳng sao, rất nhiều người đều giao chuyện này cho chuyên gia đấy thôi?



Nhưng đơn giản vậy sao? Nếu chỉ là đầu tư đơn giản thì đương nhiên có thể làm vậy nhưng cô muốn trở thành người có địa vị ngang hàng với Khổng Khánh Tường, phương diện này không thể không hiểu biết. Không nhân lúc còn thời gian để học thì đợi đến bao giờ? Hơn nữa sống trên đời dựa vào người khác đều không đáng tin bằng dựa vào chính mình. Mặc kệ là tình huống gì, con người một khi sinh tính ỷ lại thì sẽ rất thụ động!



Nghĩ vậy, cô lại tự ép mình phải tập trung tinh thần, từ từ tìm ra hứng thú, dần cũng quen với những từ chuyên ngành, tốc độ đọc cũng nhanh hơn.



Cũng may cô luyện võ nên cơ thể khỏe mạnh, dù mỗi ngày chỉ ngủ 5,6 tiếng thì vẫn chẳng sao, cô mất nửa tháng mới đọc hết ba quyển sách này.



Vừa khéo, đọc xong ba quyển sách này thì bạn cùng phòng của cô cũng đã tới.