Thiên Kim Trở Về

Chương 106 : Vũ hội

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Ký túc xá trung học ở Mỹ rất nghiêm khắc, nếu là trường nội trú thì hoàn toàn là chế độ khép kín, bình thường học sinh không thể ra ngoài, đây cũng là vì trách nhiệm với học sinh, sợ học trò ra ngoài rồi gặp chuyện không may.



Nhưng trường Thomas Aston Blakelock là nửa kí túc nửa ngoại trú, như vậy cũng rất dễ tạo điều kiện cho học sinh trốn ra ngoài. Như lúc trước Cố Trường Khanh và bọn Catherine trốn học đi chơi, Cố Trường Khanh nấp trong xe của Catherine và Nana lẻn ra khỏi trường. Catherine vốn là học sinh ngoại trú lại còn là con gái của người có máu mặt trong trường nên rất dễ dàng qua cửa.



Đến cuối tuần, chỉ cần học sinh xin phép thầy trông ký túc xá, hơn nữa có người quen với hoàn cảnh đi cùng thì có thể ra khỏi trường, nếu không cả một năm học không được ra ngoài thì có khác gì ngồi tù?



Đến giữa tháng 10, Cố Trường Khanh và bọn Catherine đã rất thân thiết, cuối tuần này cô bàn với Catherine, muốn cô ấy yểm trợ cho mình:



– Catherine yêu quý, mình nhất định phải đi gặp một người bạn một mình, mình và cậu cùng đi ra ngoài, cậu đừng nói với ai về chuyện này được không? Nếu được, mình sẽ tặng cậu chiếc túi Gucci mới nhất mà cậu thích được không?



Catherine chớp đôi mắt dán mi giả, cười nói:



– Được, bạn thân mến, đi hẹn hò sao?



Cố Trường Khanh cười thần bí:



– Đó là bí mật.



Sau đó, Cố Trường Khanh rủ Triệu Chân Chân đi cùng, Triệu Chân Chân vừa nghe là đi cùng bọn Catherine thì quyết đoán từ chối:



– Mình hẹn bạn đi vườn bách thú rồi.



Điều này đương nhiên Cố Trường Khanh đã dự đoán được.



Hai người chia tay, Triệu Chân Chân và Jenny, Becky và mấy cô bạn gái khác đi chơi vườn bách thú còn Cố Trường Khanh thì ngồi lên xe của Catherine trước mặt Triệu Chân Chân, Catherine và Nana đều trang điểm đậm, ăn mặc hợp mốt, bọn họ muốn đến New York đi chơi cùng bạn trai. Ba người đi về phía New York. Đến nơi rồi, Cố Trường Khanh và bọn họ tách ra, đợi bọn Catherine đi rồi, cô vẫy một chiếc taxi rồi đi về Princeton, đến nhà trọ cô đã thuê.



Sau khi thuê, đây là lần đầu tiên cô đến đây, cô rửa mặt mũi xong thì bắt đầu học bài, ôn tập bài vở trong thời gian qua, đọc sách có liên quan. Bình thường nhân lúc Triệu Chân Chân không để ý, ít nhiều cô cũng đọc được cái gì đó, hơn nữa tiếng Anh cũng khá nên bài vở không tính là quá khó nhằn, chẳng qua là học văn học và chính trị thì đúng là có chút khó khăn, vì thế cô cố gắng đọc nhiều báo chí, xem tin tức, cũng dần dần đuổi kịp.



Buổi trưa gọi Pizza ăn qua bữa. Chiều lại lấy sách về thị trường chứng khoán mà Mike đưa cho đọc đến bốn, năm giờ chiều, cô tính thời gian chênh lệch rồi gọi điện thoại cho Lý Giai, lên mạng mở webcam chat với cô.



Trong webcam, Lý Giai vẫn như lúc trước, tóc vẫn ngắn cũn trông như tomboy, cô hôn chụt lên màn hình:



– Trường Khanh, cuối cùng em cũng liên lạc với chị, chị nhớ em sắp chết rồi.



Cố Trường Khanh cười cười:



– Cũng chẳng có cách nào, gần đây bị theo dõi kinh quá, không tiện liên lạc với mọi người.



– Sao lại thế? Cô ta không làm gì em chứ? Em không sao chứ?



Lý Giai rất lo lắng.



Từ sau khi Triệu Chân Chân đến, Cố Trường Khanh đã nói với Lý Giai và Từ Khôn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi điện thoại cho cô, chờ cô tự liên lạc để tránh lộ sơ hở.



– Em không sao, đúng rồi, chuyện lần trước em bảo chị điều tra đến đâu rồi?



Cố Trường Khanh gửi ảnh Triệu Chân Chân về cho Lý Giai, muốn Lý Giai tìm Từ Khôn giúp đỡ, Từ Khôn có nhiều trợ thủ, nhất định có thể điều tra ra được.



– Chị đang định nói chuyện này cho em.



Lý Giai gửi cho cô một tệp tin: “Em xem, cô gái này quả đúng là cháu gái Khưu Uyển Di”. Cô giận dữ nói: “Khưu Uyển Di này quá là độc ác, còn nghĩ ra được cả việc sai cháu gái mình đến đây giám sát em”.



Giám sát? Cố Trường Khanh nhìn tài liệu về Triệu Chân Chân trong tệp tin, lòng cười lạnh, nào chỉ là giám sát, Khưu Uyển Di mà tốt với mình thế sao?



– Trường Khanh, em xem, gia cảnh Triệu Chân Chân không tốt cho nên rất dễ dàng bị Khưu Uyển Di khống chế được, chị cảm thấy cô ta chẳng qua là vì tiền mà tôi, có lẽ em có thể lợi dụng cô ta được đó.



Lý Giai đề nghị: “Lợi dụng gián điệp của kẻ thù làm việc cho mình sẽ thu lại hiệu quả không ngờ đâu”.



Lợi dụng Triệu Chân Chân? Mình bỏ tiền ra cho cô ta đi học? Cho cô ta sống thoải mái? Hừ, thế thì cô ta lời quá, kiếp trước cô ta đã gây cho mình nỗi đau khắc cốt ghi xương, kiếp này cô sẽ không cho cô ta cơ hội này.



– Em sẽ suy nghĩ.



Cố Trường Khanh nói, lại hỏi:



– Lý Giai, giờ chị có thể nói cho em biết cảm nhận của chị khi ở Cố thị chưa?



Lý Giai cười nói:


Thực ra lòng đang thầm thấy may mắn vì cô không thể cướp đi hào quang của mình.



Địa điểm tổ chức dạ hội là ở sảnh lớn của trường học.



Sảnh lớn đã được trang trí cẩn thận, trước cửa là một cây thông xanh mướt cao lớn, bên cạnh có một “Ông già Noel” đang nhiệt tình chào đón học sinh bước vào.



Cố Trường Khanh và Triệu Chân Chân cùng đến. Bên ngoài rất lạnh, Triệu Chân Chân khoác áo khoác lớn bên ngoài nên không ai để ý.



Đến gần cửa, ông già Noel chào hai người:



– Merry Christmas!



Cố Trường Khanh nghe ra giọng anh, cười nói:



– Jack? Là anh?



Chính là Jack đã từng đón cô.



Jack thoáng ôm lấy cô:



– Helen, hôm nay em thật xinh, chúc em buổi tối vui vẻ.



Đằng sau có không ít học sinh đến, Jack buông Cố Trường Khanh ra, cười chào đón mọi người đằng sau. Triệu Chân Chân chờ đã mất kiên nhẫn, nhân lúc này vội kéo Cố Trường Khanh đi vào.



Sảnh rộng gần 300m2, rất ấm áp. Bên trong đã có không ít học sinh tụ tập. Đám con gái đều mặc váy trễ ngực để lộ ra làn da trắng bóc, trông rất gợi cảm. Đám con trai đều mặc tây trang, hoàn toàn khác hẳn vẻ thoải mái bình thường, khiến người ta có cảm giác trông thật galant.



Hai người vừa đi vào, Catherine và Nana đã chạy ra đón.



Catherine cao lớn, đầy đặn, mặc váy dài trễ ngực màu xanh lam, tóc xoăn búi lên đỉnh đầu, vẫn trang điểm đậm, cổ đeo vòng kim cương trông rất sang trọng.



Nana mặc váy ngắn, ngắn đến độ có thể nhìn thấy cả quần lót, tóc đỏ như lửa búi cao, trang điểm mắt đen, môi tím trông thật hoang dã.



Catherine nhìn Cố Trường Khanh, bĩu môi:



– Helen, hôm nay cậu ăn mặc thật chán.



Catherine chính là người như vậy, nghĩ gì thì nói nấy, sẽ chẳng nể mặt ai cả.



Cô nhìn qua Triệu Chân Chân ở bên, sự khinh thường càng hiện rõ, vừa định châm chọc đôi câu thì Triệu Chân Chân đã ngẩng cao đầu, cởi áo khóc ra, để lộ ra bộ sườn xám tinh mỹ. Đường thêu cầu kỳ của bộ sườn xám lấp lánh dưới ánh đèn, đâm thẳng vào mắt Catherine khiến cô nàng phải nheo mắt lại, đồng thời cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít người bên cạnh.



– Đây là quần áo gì? Đẹp quá.



– Đây là quần áo của Trung Quốc thời xưa đúng không? Thật là quá đẹp.



– Cô gái kia xinh quá, là ai thế?



– Trời ơi, đây mới là mỹ nhân phương Đông, mình phải theo đuổi cô ấy.



Nhất thời những tiếng tán thưởng, hâm mộ, ghen tỵ, tò mò, đủ các cảm xúc đều tràn ngập trong đám người.



Chỉ trong nháy mắt này, Triệu Chân Chân nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm, nổi bật nhất hội trường, thậm chí còn hơn cả nữ hoàng dạ hội Catherine đeo vòng kim cương xa xỉ kia.



Triệu Chân Chân ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Catherine mỉm cười, bình thường nhẫn nhục cô ta, cuối cùng hôm nay đã được vênh mặt.



Catherine bình tĩnh nhìn cô ta, hiển nhiên không vui vì có người nổi bật hơn mình.



Lúc này, ngoài cửa có tiếng xôn xao, đám con gái không hẹn mà cùng nhìn ra cửa, khỏi cần nhìn Cố Trường Khanh cũng biết Bruce đến.



Cô và Triệu Chân Chân đều quay đầu lại, thấy Bruce mặc áo bành tô màu trắng, dánh người như người mẫu, diện mạo anh tuấn, nụ cười mê người, quần áo phối hợp lại càng thêm cao nhã, sang trọng.



Trông như chàng hoàng tử.



Cố Trường Khanh liếc nhìn Triệu Chân Chân ở bên, đã thấy vẻ mặt si mê của cô nàng. Cố Trường Khanh cười cười.



– Bruce! Bruce!



Đám con gái đều vội chào hỏi Bruce, Catherine không chịu yếu thế, vội xông lên trước ôm tay anh, biểu thị công khai địa vị của mình.