Thiên Kim Trở Về

Chương 108 : Không thể nhìn mặt bắt hình dong

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Chuyến bay của Cố Trường Khanh sớm hơn Lý Giai mấy tiếng, lúc cô đến là buổi tối, Lý Giai phải sáng mai mới đến nơi. Cố Trường Khanh xuống sân bay, liên lạc với Lý Giai rồi vẫy taxi đến khách sạn Quân Duyệt, cô đã đặt phòng ở đó từ trước.



Tiệc rượu của Hoa Nhã được cử hành ở khách sạn Quân Duyệt, thời gian là vào tối mai.



Khách sạn Quân Duyệt là khách sạn bậc nhất Hong Kong, đương nhiên là rất sang trọng, phục vụ đều vào hàng năm sao.



Cố Trường Khanh được phục vụ dẫn về phòng, cất hành lý rồi đứng ở bên bức tường thủy tinh thưởng thức cảng Victoria nổi tiếng thế giới và ánh sáng ngọc ngà của cảnh đêm nơi đây. Sau đó cầm túi, định xuống nhà ăn.



Lúc ra khỏi phòng, đối diện vừa khéo cũng có một người con trai mở cửa đi ra, hai người bất ngờ nhìn nhau.



Đó là chàng trai trẻ tuổi, rất tuấn tú. Anh ta mặc bộ âu phục Zegna màu đen, trang phục sang trọng khiến dáng người anh ta càng hoàn mỹ như người mẫu, vừa trang trọng lại vừa thoải mái.



Cố Trường Khanh nhìn thoáng qua, đang định quay đi, không ngờ người kia lại cười với cô thật hữu hảo, Cố Trường Khanh cũng chỉ đành cười cười với anh ta.



Hai người một trước một sau, Cố Trường Khanh đi trước, người kia đi sau, bước về phía thang máy.



Đi đến trước thang máy, Cố Trường Khanh vừa định ấn nút thì người đằng sau đã chạy đến bên cô, ấn nút màu vàng, sau đó quay đầu nhìn Cố Trường Khanh mỉm cười.



Nụ cười này đơn giản chỉ là tỏ vẻ hữu hảo, Cố Trường Khanh mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn.



Đang lúc thang máy sắp đến, Cố Trường Khanh bỗng nhớ di động mình để trong túi áo khoác nhung, thời tiết Hong Kong ấm áp hơn nhiều, xuống máy bay cô đã cởi áo khoác, cô không nhớ vừa rồi mình đã mang di động theo chưa. Điện thoại phải để bên mình, vạn nhất Lý Giai có chuyện gì không tìm được mình thì phiền phức lớn rồi.



Nghĩ vậy, Cố Trường Khanh vội xem lại túi xách, nhìn xem rốt cuộc có mang di động theo hay không nhưng thang máy càng lúc càng tới gần, cô cũng có chút vội vã, không ngờ tay hơi run lên, túi xách rơi xuống đất, đồ bên trong đều rơi ra ngoài.



Vừa lúc này thang máy mở ra, Cố Trường Khanh thầm kêu không hay rồi, ngồi xổm xuống nhặt đồ. Khiến cô không ngờ được là người đàn ông kia cũng ngồi xuống nhặt giúp cô.



Mắt thấy thang máy sắp đóng cửa, Cố Trường Khanh ngại ngùng vội nói:



– Cảm ơn anh, thang máy đến rồi, tôi tự nhặt là được.



Bởi vì không thể chắc chắn đối phương là người nước nào nên cô nói tiếng Anh. Người kia cười cười, dùng thứ tiếng Anh thuần khiết đáp lại:



– Không sao, gọi thang máy cũng không mất nhiều thời gian.



Nói xong quay lại nhặt giúp cô một thỏi son lăn ra xa, đưa tới trước mặt cô.



Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh ta, cảm kích nói:



– Cảm ơn anh, làm nhỡ việc của anh, thực sự rất xin lỗi.



Gương mặt trẻ trung của đối phương gần ngay trước mắt, làn da nâu rám nắng, mắt một mí, mũi rất cao, môi đầy đặn, hai bên miệng hơi cong cong, cho dù không cười vẫn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.



Người thế này rất dễ dành được cảm tình của người khác.



Hai người nhanh chóng nhặt hết đồ đạc lại, Cố Trường Khanh cũng tìm được di động, thì ra đã cất vào túi, đúng là chuyện ô long*



(Chuyện ô long: Chỉ những chuyện hiểu nhầm, dở khóc dở cưởi)



Người đàn ông kia đứng lên, lại ấn nút gọi thang máy, trong lúc chờ, anh ta quay đầu cười hỏi Cố Trường Khanh:



– Tiểu thư là du khách?



Cố Trường Khanh cười nói:



– Đúng!



– Tiểu thư từ đâu đến?



– Tôi từ nước Mỹ đến nhưng tôi là người Bắc Kinh đại lục, giờ đang du học ở Mỹ, nhân lúc được nghỉ thì qua đây chơi mấy ngày.



Người đàn ông kia cười, dùng tiếng phổ thông không quá lưu loát đáp:



– Xin chào, chào mừng cô đến với Hương Cảng, nơi này nhất định sẽ khiến cô vui đến quên đường về.



Cố Trường Khanh cười nói:



– Tiên sinh là người Hương Cảng.



Cô cũng bắt đầu nói tiếng phổ thông.
Cố Trường Khanh đứng giữa một đám người, trong đó có một người nước ngoài dùng tiếng Anh bàn luận về thị trường chứng khoán ở Mỹ thời gian qua, Cố Trường Khanh nghe được mấy câu thì lui ra ngoài, thầm mắng, giải thích chẳng bằng Mike mà còn dám ở đây nói linh tinh.



Lại đứng qua một đám người khác, bọn họ đang bàn luận tình hình kinh tế đại lục. Trong đó không ít người đang đầu tư qua đó, kể lại chính sách ưu đãi cho nhau nghe. Nhìn vẻ cao hứng của bọn họ, hẳn là lợi nhuận thu về không nhỏ.



Rời khỏi nhóm người này, quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc, lúc này người nọ đang nhìn mình cười, nụ cười rất sáng lạn.



Cố Trường Khanh nghĩ một lúc rồi cũng nhớ ra, đây chẳng phải là người đàn ông từng gặp ở thang máy? Cô cười đi qua phía anh.



– Chào em, lại gặp nhau rồi. Nhìn tuổi em thế này hẳn không phải là đại diện cho công ty nào, đến cùng người khác sao?



Vẫn là tiếng phổ thông bập bẹ.



– Đúng thế, em và… chú em cùng đến đây.



Cố Trường Khanh phát hiện, người này dường như lúc nào cũng cười, dù là lúc nói chuyện thì khóe môi anh ta vẫn cong cong, điều này khiến cho bất kể khi nói hay cười, môi anh ta đều rất đẹp.



Tóm lại, đó là người đàn ông có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ.



– Còn anh? Anh cũng là thương nhân tham gia tiệc rượu? Cố Trường Khanh hỏi.



Anh ta lại cười, lúc mỉm cười, ánh mắt híp lại, trông rất quyến rũ. Chờ qua vài năm nữa thêm thành thục thì lại càng khỏi phải nói. Anh ta hơi hé miệng, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên ở bên có người gọi:



– Đại thiếu!



Nghe thấy hai chữ này, Cố Trường Khanh nao nao.



Lại thấy anh ta quay đầu lại nhìn người đang tới, mỉm cười rồi dùng tiếng Quảng Đông mà khiêm tốn đáp:



– Chào ông Trương, hoan nghênh đến đây, về sau xin được chiếu cố nhiều hơn.



Lúc anh ta nói tiếng Quảng Đông, giọng nói ôn hòa và bình tĩnh mang theo âm luật chậm rãi.



Nụ cười trên mặt Cố Trường Khanh cứng lại, sắc mặt dần trầm xuống.



Là anh ta… sao có thể là anh ta?



Người họ Trương kia cười nói:



– Nói thật, tôi không hâm mộ bản lĩnh kiếm tiền của chủ tịch Hoàng nhưng tôi thực sự hâm mộ bản lĩnh dạy con của ông ấy.



Ông ta cười vỗ vỗ bả vai người con trai kia:



– Đại thiếu tuổi trẻ, tương lai đầy hứa hẹn, Hoa Nhã nhất định sẽ phát dương quang đại trong tay đại thiếu.



Người kia cười khiêm tốn, phong độ không thể chê vào đâu được:



– Ông Trương quá khen rồi.



– Không phải tôi quá lời đâu, người trong giới thương nhân Hong Kong có ai không hâm mộ chủ tịch Hoàng biết cách dạy con, đúng rồi, sao không thấy cha cậu?



Người kia vẫn mỉm cười:



– Cha tôi ở ngay bên kia, mời chủ tịch Trương.



Chủ tịch Trương cười lớn hai tiếng:



– Tôi tự đi được rồi, đại thiếu cứ tiếp khách đi.



Nói xong ông Trương xoay người đi về phía một người đàn ông hơn 40 tuổi, Cố Trường Khanh nhìn qua đó, quả thật chính là chủ tịch Hoàng đã từng gặp một lần ở kiếp trước.



Bên này, người kia xã giao xong, quay lại nhìn Cố Trường Khanh cười nói:



– Đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu!



Anh ta vươn tay với cô, nụ cười trên mặt vẫn thật rực rỡ:



– Tôi là Hoàng Thao, xin hỏi quý danh của tiểu thư?