Thiên Kim Trở Về

Chương 110 : Coi thường

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Hôm sau, Cố Trường Khanh và Lý Giai đi công viên hải dương, còn đến cả phim trường của TVB, ngày cuối cùng, hai người thăm các địa danh nổi tiếng ở Hương Cảnh, ăn đủ các món ngon.



Hai người mua rất nhiều đồ, thu hoạch rất nhiều chiến lợi phẩm.



Đáng nhắc tới chính là, quả như dự đoán của Cố Trường Khanh, ngay hôm sau, các báo lớn và cả đài truyền hình đều tuyên truyền về buổi tiệc hôm qua, rất nhiều báo chí đều lấy ảnh Hoàng Thao làm ảnh bìa, vẻ ngoài tuấn tú, điều kiện bản thân quá tốt khiến anh ta như siêu sao vậy. Mà công ty Hoa Nhã cũng vì mấy tin tức này mà được mọi người chú ý, việc tuyên truyền quảng cáo cho Hoa Nhã thành công lớn.



Không thể không nói, biểu hiện và kế hoạch của Hoàng Thao đêm qua rất thành công.



Nhưng từ đêm đó về sau, Cố Trường Khanh không gặp lại anh ta nữa.



Sáng trước ngày rời đi, Cố Trường Khanh và Lý Giai ăn sáng trong khách sạn. Lúc ăn, Lý Giai nhìn Cố Trường Khanh, muốn nói lại thôi. Cố Trường Khanh vừa ăn sủi cảo vừa cười nói:



– Sao vậy? Chị muốn nói gì sao?



Lý Giai buông đũa, nhìn Cố Trường Khanh nói rất nghiêm túc:



– Trường Khanh, có một chuyện chị vẫn giữ trong lòng suốt hai ngày, vẫn muốn nói với em nhưng lại sợ em mất hứng.



Cố Trường Khanh nhìn cô:



– Chuyện gì?



Lý Giai nhìn quanh, sau đó ngồi vào bên cạnh cô, thấp giọng nói:



– Trường Khanh, nếu chúng ta biết chuyện này, nếu biết không lâu nữa cổ phiếu Hoa Nhã sẽ tăng mạnh thì sao chúng ta không lợi dụng cơ hội này kiếm tiền? Đây là cơ hội rất tốt.



Cố Trường Khanh đang ăn canh, nghe vậy buông thìa trong tay, cúi đầu lặng im không nói. Lý Giai nhìn sắc mặt cô thì có chút nhụt chí:



– Chị sớm biết mà, em sẽ không vui, chỉ là…



Cô cầm tay Cố Trường Khanh, có chút kích động:




– Ngại quá, mấy ngày nghỉ mình ở nhà đóng cửa học hành suốt một tháng, không thể liên lạc với bên ngoài. Đây là quy củ của nhà mình, khiến cậu lo lắng, mình xin lỗi.



Cố Trường Khanh lầu bầu:



– Quy củ quái đản…



– Nhưng mình đã được ông nội khen ngợi đó.



Nói đến đây, Mike cao hứng như đứa trẻ con. Cố Trường Khanh không nhịn được cười:



– Được ông nội khen mà vui thế sao?



– Đương nhiên rồi, ông nội mình rất ít khi khen ai, lần này còn khen mình trước mặt các anh em trong nhà khiến mình được vênh mặt một hồi. Trước kia bọn họ đều cười nhạo, nói mình không tinh mắt.



Mike rất tự hào, rất kiêu ngạo, kể xong lại cao hứng ôm Cố Trường Khanh một cái:



– Nói lại, đều là nhờ công của cậu, nếu không có cậu mình sẽ không biết đến thị trường Trung Quốc đại lục, sẽ không làm được kế hoạch tốt để ông nội khen ngợi.



Cố Trường Khanh không khỏi hỏi:



– Ông nội cậu cũng thích chơi cổ phiếu?



Mike gật đầu:



– Ông nội mình thích nhất là chơi cổ phiếu đó.



Cố Trường Khanh nhìn vẻ bình thường không thể bình thường hơn của cậu, lòng thầm nghĩ, cho nên mới nói, đầu tư vào thị trường chứng khoán không phải ai cũng kiếm được tiền. Ông nội Mike cả đời chơi cổ phiếu cũng chỉ có thể cho con cháu mình sống cảnh một năm chỉ có 15.000 đô la Mỹ.



Nếu không phải cô sống lại, biết trước được nhiều chuyện thì chẳng biết đã thua thảm hại mất bao nhiêu tiền rồi. Hàng năm, trên thế giới có bao nhiêu người đầu tư vào thị trường chứng khoán nhưng có mấy người có thể thành cổ thần? Chẳng qua là đại đa số người thua lỗ, một số ít người thắng đậm mà thôi.