Thiên Kim Trở Về

Chương 114 : Party

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Chuyện của Triệu Chân Chân tuy rằng đã bình ổn lại nhưng qua thời gian đó đã đủ khiến cô nàng thành “người nổi tiếng” trong trường, mặc kệ đi đến đâu cũng đều bị người khác chỉ trỏ. Mà Catherine tuy không dám làm to chuyện nhưng đã coi Triệu Chân Chân thành cái gai trong mắt, chỉ cần có cơ hội thì sẽ cười nhạo, làm nhục Triệu Chân Chân, còn cố ý thân thiết với Bruce trước mặt Triệu Chân Chân, còn cố ý hỏi Bruce chuyện riêng tư của cô nàng. Tỷ như khi hai người gần gũi thì Triệu Chân Chân có phản ứng gì, cuối cùng tất cả mọi người đều biết, nhiều nam sinh nhìn Triệu Chân Chân bằng ánh mắt khác thường khiến Triệu Chân Chân không ngóc nổi đầu lên. Lúc thấy Catherine thì như chuột thấy mèo, từ xa nhìn thấy Catherine thì đã vội chạy ra chỗ khác.



Mỗi lần thấy cảnh này, Cố Trường Khanh cũng không nhịn được mà nghĩ, kẻ ác sẽ có kẻ ác hơn trị, đối phó với loại người trơ trẽn thế này thì phải dùng thủ đoạn như Catherine mới được, không thể nhân từ nương tay.



Rất nhanh, Khổng Khánh Tường gửi tiền qua cho Cố Trường Khanh. Chỉ cần Triệu Chân Chân còn giá trị lợi dụng thì Khưu Uyển Di cũng chẳng keo kiệt. Triệu Chân Chân dùng số tiền này để phẫu thuật, qua hai tháng, làn da cũng dần khôi phục lại, tóc cũng đã dài ra.



Có lẽ Bruce thấy Triệu Chân Chân lại xinh đẹp lại nên lại lén tìm đến Triệu Chân Chân sau lưng Catherine. Ban đầu Triệu Chân Chân giận anh ta, không để ý tới anh ta nhưng Bruce là ai? Có tiền lại có thủ đoạn, tặng đôi hoa tai kim cương lại thêm chiếc túi xách LV kèm theo rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, Triệu Chân Chân lại lao vào vòng tay của Bruce. Nhưng lần này cô nàng đã chẳng còn to gan như trước nữa, chỉ dám lén lút qua lại với Bruce. Có lần, Cố Trường Khanh còn phát hiện Triệu Chân Chân và Bruce làm chuyện đó ở trong rừng cây.



Nhưng lần này, Triệu Chân Chân đã chẳng còn dám ôm hi vọng gì với Bruce nữa, cô đã chẳng còn nói những lời hoàng tử và Lọ lem trước mặt Cố Trường Khanh nữa. Có lẽ cô ta hiểu mình chẳng thể thành cô bé lọ lem được, chỉ là cô ta rất thích quà tặng của Bruce. Với người nghèo khó như cô ta, hoàn toàn không kháng cự nổi những món đồ xa xỉ này.



Sau này có lẽ là Bruce chán Triệu Chân Chân, không đi tìm cô ta nữa. Nhưng Cố Trường Khanh phát hiện, Triệu Chân Chân vẫn không thiếu hàng hiệu, cẩn thận quan sát thì đã phát hiện cô nàng lại qua lại với người khác.



Cuối tuần, Triệu Chân Chân hưng phấn nói với cô:



– Trường Khanh, có một buổi dạ hội rất thú vị, cậu có muốn đi không?



Cố Trường Khanh nhìn Triệu Chân Chân, trực giác nói cho cô biết dạ hội này có vấn đề nhưng cô rất tò mò không biết Triệu Chân Chân rốt cuộc định làm trò quỷ gì nên cười nói:



– Được!



Hai người trang điểm một hồi, Triệu Chân Chân chọn bộ sườn xám xẻ cao, từ sau đêm Noel, cô nàng rất thích những bộ sườn xám có thể khai thác tối đa khí chất cổ điển của mình.



Trang điểm xong, thấy Cố Trường Khanh mặc một chiếc váy rất bảo thủ thì bĩu môi, định nói gì rồi lại nhịn lại.



Cô ta gọi điện thoại, sau đó hai người cùng đi ra ngoài. Cố Trường Khanh thấy có một cậu học sinh Mỹ đang chờ hai người.



Hai người lên xe, Cố Trường Khanh chào hỏi người kia, cô biết anh ta là Stephen, lớn hơn hai người hai lớp, là đội trưởng đội bóng bầu dục, cao lớn cường tráng, chỉ là không tuấn tú bằng Bruce mà thôi. Dường như có vẻ rất thân mật với Triệu Chân Chân.



Stephen quay đầu nói với Cố Trường Khanh:



– Helen, hôm nay nhất định em sẽ có được kỉ niệm khó quên.



Anh ta nhướng mày, vẻ mặt ngả ngớn trơ trẽn. Triệu Chân Chân quay đầu nhìn Cố Trường Khanh cười cười:



– Rất thú vị, cậu sẽ không thất vọng đâu.



Cố Trường Khanh cười cười, lòng thầm cảnh giác.



Stephen lái xe, xe ra khỏi trường, ước chừng 20’ sau thì đến một biệt thự ba tầng.



Trước biệt thự đã có đủ các loại xe đậu sẵn, có một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau ở dưới gốc cây, tay người con trai mò vào trong áo người con gái, động tác rất lộ liễu.



Cố Trường Khanh nói với Triệu Chân Chân:



– Chân Chân, thế này là sao? Sao lại đưa mình tới đây?



Triệu Chân Chân ôm tay cô như sợ cô chạy trốn vậy, cười nói:



– Trường Khanh, cậu đừng bảo thủ thế được không, đây là nước Mỹ chứ không phải Trung Quốc, ở đây tự do cởi mở, chúng ta cũng nên hưởng thụ tuổi xuân đi thôi, cậu yên tâm, mình sẽ không hại cậu. Đảm bảo qua lần này, về sau cậu còn đòi mình dẫn đến những bữa tiệc thế này ấy chứ. Cũng là một lần Bruce dẫn mình đến nên mới biết được sự kích thích của những bữa tiệc thế này đấy.



Nói xong cười cười kéo Cố Trường Khanh vào trong.



Vừa vào đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiết tấu mạnh mẽ khiến tim người ta như muốn rụng ra ngoài, Cố Trường Khanh hơi nhíu mày, Triệu Chân Chân lại kéo cô vào.



Phòng khách của biệt thự rất rộng, cửa sổ thủy tinh đều bị rèm nhung phủ kín. Bên trong là những chiếc đèn tường màu đỏ tản ra ánh sáng ảm đạm, ái muội. Đại sảnh trang hoàng hoa lệ, trên sofa bằng da nhập từ Ý về có hai đôi nam nữ, một đôi thì đang ôm hôn, đôi kia, cô gái ngồi trên người chàng trai, đang ra sức lắc lư người, cậu con trai dựa vào thành sofa, ăn mặc thì chỉnh tề nhưng mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thỏa mãn vì tình dục. Bên cạnh, trong phòng khách, có hơn mười người cả nam lẫn nữ đều đang lắc lư điên cuồng theo tiếng nhạc, cảm xúc vô cùng dâng trào, trong đó có mấy người là học sinh của Thomas Aston Blakelock, có mấy người thì rất lạ. Cố Trường Khanh còn thấy cả Catherine và Bruce.



Catherine và Bruce đều thấy hai người, bọn họ đều giơ tay chào Cố Trường Khanh nhưng coi như không quen biết Triệu Chân Chân.



Cố Trường Khanh nhìn tất cả những chuyện này, đương nhiên hiểu đây là party kiểu gì. Đây là kiểu tiệc thác loạn nổi tiếng của Mỹ, rất được đám người trẻ tuổi ưa thích, mọi người cùng nhau uống rượu, cắn thuốc, trao đổi bạn tình, nhiệt tình hoan lạc. Vừa điên cuồng lại vừa kích thích. Đây là cách thức phát tiết mà những đứa trẻ nổi loạn thích nhất.



Cố Trường Khanh cười lạnh trong lòng, Triệu Chân Chân lại thường xuyên tham gia party kiểu này?



Kiếp trước, bọn họ đều phải đến năm cuối cấp mới đến đây. Lúc đó, Bruce đã tốt nghiệp, Triệu Chân Chân không có cơ hội quen anh ta nên rất nghe lời Khưu Uyển Di, toàn bộ sức lực đều đặt trên người mình, nhưng lúc đó mọi thủ đoạn cũng chỉ là để mình và những người như Catherine chơi chung với nhau, làm cho mình không có lòng ham học hoặc tạo cơ hội để mình đi hẹn hò. Nhưng không ngờ kiếp này lại đưa mình đến party thế này.



Lúc này, chẳng biết Triệu Chân Chân kiếm đâu ra hai chén rượu, đưa một ly cho Cố Trường Khanh, mình cầm một ly, uống cạn sạch.


– Dì, việc dì dặn cháu đã cố hết sức nhưng không ngờ Trường Khanh không thích trai Tây, nói bọn họ đầy lông lá nên không muốn tiếp cận bọn họ. Dì bảo cháu nghĩ cách để cô ấy quan hệ bừa bãi cháu không làm được nhưng giờ cô ấy cũng chẳng hề ham học, cả ngày chỉ biết chơi thì cháu làm được, dì không trách cháu chứ!



– Không thích con trai Tây?



Khưu Uyển Di im lặng một hồi:



– Được rồi, chuyện này tạm thời cháu không phải lo, dì sẽ tự nghĩ cách.



Khưu Uyển Di buông điện thoại, lòng oán hận, sao lại không thích con trai nước ngoài? Không được, cũng không thể cứ thể bỏ qua được…



Khưu Uyển Di nghĩ lại một năm qua, con gái mình vẫn phải trốn trong nhà, suýt thì buồn đến phát bệnh, mình ra ngoài còn thường nghe thấy những tin đồn nhảm về con.



Hừ, thanh danh con gái mình đã bị hủy hoại, mặc kệ có phải là Cố Trường Khanh làm hay không thì cũng không thể để nó sống yên được.



Hơn nữa… dù là vì Ngọc Long thì cũng không thể để họ Cố kia sống tử tế được. Mọi thứ đều phải là của con bà, đừng hòng có ai cướp đi được.



Không thích con trai Tây lông lá? Được, tao sẽ cho mày một người con trai mà mày không thể từ chối nổi. Khưu Uyển Di nhíu mày cười lạnh.



Ba tháng trước, Khưu Uyển Di đẻ mổ, sinh được cậu con trai hơn 3,5kg khiến Khổng Khánh Tường vô cùng mừng rỡ. Lúc đầy tháng, Khổng Khánh Tường sợ người khác không biết nên đặt tiệc trăm mâm ở khách sạn lớn trong thành phố, mời bạn bè, nhân viên trong Cố thị đến vui vẻ một đêm. Mà Cố Trường Khanh, Khổng Khánh Tường chỉ gọi điện thoại nói cho cô một tiếng.



Cố Trường Khanh biết việc này là lúc Khưu Uyển Di đã sinh được một tháng, Khổng Ngọc Phân cố ý gửi ảnh cho Cố Trường Khanh.



Những bức ảnh này là chụp lại đứa bé từ khi mới chào đời cho đến đầy tháng, ngày nào cũng chụp, có thể nhìn rõ sự thay đổi của đứa bé.



Khổng Ngọc Phân cười qua webcam:



– Nhìn thấy không, ảnh này đều là cha chụp, cha rất thương Ngọc Long.



Khổng Ngọc Phân vỗ tay một cái:



– Đúng rồi, em trai tên là Khổng Ngọc Long, Ngọc Long Ngọc Phân, vừa nghe đã biết là người một nhà. Khổng Ngọc Phân cười tủm tỉm.



Cố Trường Khanh cười:



– Ngọc Phân, chị có ý gì? Chị nói tên tôi giống người ngoài? Được, để tôi đi hỏi cha xem cha nói gì?



Khổng Ngọc Phân sầm mặt:



– Thôi đi, chẳng qua đùa một tí cũng coi là thật.



Sau đó lại cười:



– Có phải Ngọc Long rất đáng yêu không? Chị thấy nó rất giống mẹ nhưng cha nói lớn lên nó sẽ giống cha, em thấy nó giống mẹ hay giống cha?



Cố Trường Khanh nói:



– Mẹ đã qua đời rồi, so thế nào được?



– Mày!



Khổng Ngọc Phân giận đến độ dựng ngược mày một hồi, thở sâu rồi lại cười:



– Em xem ảnh này, đó là chụp hôm đầy tháng, mở tiệc trăm mâm, cả thành phố đều biết cha có con trai.



Cố Trường Khanh cười:



– Hi vọng hôm đó chị không tham dự, nếu không tất cả mọi người đều biết thì ra chị là chị của Ngọc Long, mất mặt lắm!



– Cố Trường Khanh, mày!



Khổng Ngọc Phân giận đến đỏ mắt, tắt phụt webcam.



Cố Trường Khanh cười lạnh, sau đó nhìn ảnh Khổng Ngọc Phân gửi đến.



Trong ảnh, Khổng Ngọc Long trông rất đáng yêu, béo mũm mĩm, khuôn mặt trắng trẻo, mắt vừa to vừa đen, tóc dày. Bây giờ trông có vẻ giống Khưu Uyển Di nhiều hơn nhưng Cố Trường Khanh biết, đến khi cô về nước thì Khổng Ngọc Long đã giống Khổng Khánh Tường như một khuôn đúc ra.