Thiên Kim Trở Về

Chương 132 : Đẹp hơn đá quý

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Arce cầm điện thoại nằm ở ngoài ban công, gió đêm thổi lên mái tóc của anh, anh nhìn về phương xa, ánh mắt vô cùng dịu dàng.



– Johnny, giờ anh đang có chút chuyện, chờ thêm thời gian nữa thì sẽ đến thăm em. Em ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, giữ gìn sức khỏe. Có lẽ… không lâu nữa có thể phẫu thuật tim được rồi!



Giọng nói yếu ớt trong điện thoại lộ ra chút vui mừng:



– Anh, chẳng lẽ có thể tìm được trái tim phù hợp sao?



Arce chớp mắt, mỉm cười:



– Anh đã nhờ người đến Trung Quốc tìm, cơ hội sẽ lớn hơn, tiền phẫu thuật anh cũng đã dành dụm được rồi.



Arce hơi dừng một chút rồi nói tiếp:



– Johnny, nhất định em sẽ không sao đâu.



Bên kia im lặng hồi lâu rồi mới nói:



– Anh, cảm ơn anh.



– Đồ ngốc, em là em trai của anh, trên đời này, nếu anh mặc kệ em thì ai sẽ quan tâm em. Đổi lại là em, chẳng lẽ em sẽ mặc kệ anh?



– Không, em nhất định sẽ cố gắng hết sức mình!



Giọng nói bên kia lại có chút kích động.



Arce vội nói:



– Đừng kích động, anh tin em, được rồi không nói nữa, muộn rồi em đi ngủ đi, đừng làm tăng áp lực cho tim.



– Vâng, anh, em nhớ anh.



– Anh nhất định sẽ mau chóng đến thăm em. Arce cười nói,



Nói chuyện xong, Arce quay về phòng tắm rửa, làn nước ấm áp lượn lờ theo cơ thể trắng nõn của anh như một bàn tay khẽ mơn man trên cơ thể.



Có dịu dàng tinh tế cũng có mạnh bạo thô lỗ.



Bên tai như nghe được đủ loại giọng nói.



Có tiếng rên rỉ cũng có những tiếng cười dâm đãng.



“Arce, cậu thực sự quá tuyệt vời, lúc chồng tôi còn trẻ cũng không được mạnh mẽ như cậu đâu…”



“Arce, cậu đúng là còn mê hồn hơn phụ nữ, 1000$ này tôi cho cậu, lần sau sẽ đến tìm cậu!”



“Arce…”



“Arce…”



Arce che mặt, ngẩng đầu để cho nước phun thẳng vào người, cơ bắp căng lên.



Bên kia, Phùng Tước cũng đang thích ứng với cuộc sống ở đại học Princeton, ngày nào cũng bận rộn thích ứng với hoàn cảnh sống, vội vàng làm quen với bạn mới, vội vàng học hành và tham gia các hoạt động trong trường học.



Sự bận rộn này chính là điều anh cần. Rất nhiều chuyện chồng chất chiếm lấy thời gian của anh, chiếm lấy suy nghĩ của anh để anh không rảnh rỗi nghĩ lung tung.
– Cảm ơn! Cố Trường Khanh cười nói.



– Anh đi lấy nước cho em.



Arce bước đi.



Arce vừa đi, Mike đi đến bên Cố Trường Khanh, nhỏ giọng nói:



– Helen, cậu đang hẹn hò với Arce?



Cố Trường Khanh nhìn Mike:



– Ai bảo thế? Không thể nào!



Mike không tin:



– Mình thấy gần đây hai người rất thân thiết, cậu phải cẩn thận đó, Catherine giờ đang theo dõi cậu rồi, cô ấy có vẻ không vui, Catherine đang muốn theo đuổi Arce!



Triệu Chân Chân ngồi bên nghe được thì nói:



– Sợ cái gì? Arce và Catherine chẳng có quan hệ gì cả, Arce thích đi với ai chẳng được, thích hẹn hò ai thì hẹn hò, cô ta quản được sao? Làm gì có ai bá đạo như vậy!



Cô đi đến bên Cố Trường Khanh, cổ vũ cô:



– Helen, cậu đừng sợ, muốn làm gì cũng được, mặc kệ cô ta!



Cố Trường Khanh cười cười:



– Xem hai người nói gì kìa, mình và Arce thực sự không có gì cả.



Triệu Chân Chân nhăn mày, dùng tiếng Trung:



– Chẳng lẽ cậu không thích anh ấy, anh ấy có dòng máu Trung Hoa, không phải cả người lông lá gì cả, lại xinh đẹp như thế, sao cậu không thích! Hơn nữa mình thấy hai người ở chung rất vui mà.



Cố Trường Khanh cười nói:



– Lạ nhỉ, chẳng lẽ mình phải thích anh ấy sao? Sao không thấy cậu thích anh ấy! Hơn nữa anh ấy tuấn tú như vậy, đương nhiên là mình thích nhìn ngắm nhưng không có nghĩa là phải thích anh ấy.



Triệu Chân Chân rất nghi ngờ, còn định nói thêm gì đó thì Cố Trường Khanh cười cắt lời:



– Không nói cái này nữa, mình đi khởi động đây.



Nói xong cầm vợt đi ra sân.



Cô phải từ từ tiếp cận, giành được sự tin tưởng của Arce rồi mới có thể thực hiện kế hoạch của mình, cũng không thể để anh ta cảm thấy mình dễ mắc câu được! Mặc kệ là thật hay giả, người thích trước nhất định sẽ rất bị động!



Bốn năm, suốt bốn năm.



Vì Arce, cô phải chịu đau khổ suốt bốn năm, những chi tiết trong 4 năm ấy thậm chí cô còn không dám nhớ lại, bởi vì mỗi lần nhớ lại sẽ khiến cô cảm thấy cả người lạnh toát, đau khổ không thể chịu nổi.



Bốn năm này, bất luận thế nào cô cũng phải trả lại cho anh ta! Tuyệt đối không nhân từ, nương tay!



Mà bên kia, Phùng Tước và các bạn học lái xe đến trường Thomas Aston Blakelock, mấy người đậu xe rồi đi về phía sân tennis, ngồi trên khán đài.