Thiên Kim Trở Về

Chương 138 : Bảo tôi buông tha anh thế nào đây?

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Catherine không ngờ Cố Trường Khanh bình thường trông dịu dàng mềm mại nhưng giờ lại có thái độ mạnh mẽ như vậy, cô nàng vốn nghĩ Cố Trường Khanh sẽ dễ đối phó như Triệu Chân Chân, không ngờ những lời Cố Trường Khanh nói ra lại ép mình gắt gao, mình lại không thể tìm được lý do để phản bác lại bởi vì những lời Cố Trường Khanh nói rất có đạo lý, cha Catherine sẽ không ủng hộ cô làm loạn, lần trước chuyện Triệu Chân Chân đã khiến cha không vui, lần này lại gây rối nữa chỉ sợ cha sẽ tức giận, chưa biết chừng còn cắt tiền tiêu vặt của mình! Đây chính là hình phạt rất nghiêm trọng.



Hơn nữa lần trước Cố Trường Khanh đánh thắng Elena nên rất được trường học coi trọng. Trường học cũng không muốn học sinh có khả năng như vậy, có thể giúp trường nổi tiếng chuyển đi.



Catherine biết câu nào của Cố Trường Khanh cũng có đạo lý nhưng trước giờ cô nàng tùy tiện thành quen, ở trường cũng ít có người dám chống đối cô nàng, thế này thì bảo Catherine nuốt giận thế nào đây?



Catherine giận dữ đến độ mặt đỏ bừng, dương tay định tát Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh trầm mặt lại, đang định ngăn cản cô nàng thì bỗng nhiên một bàn tay trắng nõn, thon dài đã giữ chặt cánh tay Catherine, không để cô nàng nhúc nhích.



Đồng thời, giọng nói lạnh băng của Arce vang lên:



– Catherine, anh vẫn nghĩ em là cô gái hoạt bát đáng yêu, không ngờ em lại bỉ ổi như vậy, hẹn Helen ra để uy hiếp cô ấy!



Catherine và Cố Trường Khanh đều quay lại, gương mặt gần như hoàn mỹ kia kề sát hai người, lúc này, gương mặt đó vô cùng âm trầm, Arce nhìn Catherine, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị.



Bị thần tượng Arce bắt gặp, mặt Catherine từ hồng thành trắng, cô nàng chỉ vào Cố Trường Khanh, giận dữ nói:



– Helen, cậu dám làm mình mất mặt với Arce?



Arce vội nói:



– Không liên quan đến Helen, là Jane thấy em hẹn Helen ra ngoài, sợ cô ấy gặp nguy hiểm nên mới nói lại cho anh!



Mấy lần Triệu Chân Chân tỏ thái độ coi thường Arce, lòng anh ta đã khó chịu từ lâu, khó có được cơ hội làm khó cô ta thế này!



– Jane?



Catherine dựng lông mày, lửa giận của cô nàng như đã tìm được chỗ để phát tiết.



Cố Trường Khanh còn không lên tiếng mà cái con ăn mày kia đã dám chống đối mình! Tuyệt đối không thể tha cho nó!



Catherine rút tay về, lại trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh một cái rồi mới gọi Nana, hai người cùng đi. Vừa đi được hai bước, Arce bỗng nhiên lên tiếng gọi giật lại:



– Catherine!




– Trường Khanh, dượng của Lý Tư đã điều tra ra rồi, anh phát hiện ra chút manh mối, em có thể đến gặp anh không.



Cố Trường Khanh luôn chờ đợi kết quả điều tra này, bởi vì chưa có kết quả nên cô cũng chỉ ứng phó qua quýt với Arce, ngày nào cũng thấy Arce lởn vởn trước mặt mình mà vẫn phải nghiến răng đùa giỡn với anh ta, cô đã chán đến tận cổ rồi.



– Được rồi, cuối tuần này thi xong em sẽ đến Princeton, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện.



Trận đấu cuối tuần này là Arce thi, giáo viên cũng muốn mọi người đến cổ vũ cho Arce, nhân cơ hội mọi người không chút ý, Cố Trường Khanh xin đi toilet rồi chạy ra cửa sau, vẫy taxi rồi đến thẳng Princeton.



Phùng Tước ở trong nhà trọ của mình đợi cô, hai người gặp gỡ, ôm hôn một hồi rồi bắt đầu tiến vào chính sự.



Phùng Tước đem kết quả dượng Lý Tư điều tra được ra cho cô xem, Cố Trường Khanh cẩn thận nhìn một lượt. Bỗng cô kêu lên:



– 20 tuổi, Arce mà đã 20 tuổi, anh ta học trên em một lớp, em còn nghĩ anh ta mới 18 tuổi.



Phùng Tước ngồi bên nói:



– Đây không phải là trọng điểm, em đọc xuống dưới đi.



Anh chỉ vào một đoạn văn tự, bảo cô đọc kỹ đoạn đó.



Cố Trường Khanh nhìn theo hướng tay anh, đọc từng chữ một.



Em trai Johny Sterling, 18 tuổi, từ nhỏ đã bị tim bẩm sinh, cần số tiền lớn để chữa bệnh, sau tai nạn xe cộ lại bị viêm cơ tim, rất cần phẫu thuật thay tim nhưng vẫn chưa tìm được tim phù hợp. Lúc trước vốn chữa trị ở bệnh viện bình thường nhưng giờ bỗng được chuyển đến bệnh viện chuyên khoa tim mạch tốt nhất Mỹ, được điều trị tốt nhất, đồng thời đang đợi phẫu thuật tim.



Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn Phùng Tước, lại nghe anh nói:



– Bệnh viện đó là bệnh viện tư, nổi tiếng là đốt tiền, cũng không phải ai cũng có thể đến. Lúc trước Arce để em trai ở bệnh viện bình thường, gần đây mới chuyển em trai đến bệnh viện này, thời gian vừa khớp với lúc anh ta xuất hiện trước mặt em, anh nghĩ, hai chuyện này chắc chắn có liên quan.



Nói xong, Phùng Tước nhìn cô một cái, lật qua một tờ, chỉ vào nội dung phía sau:



– Mà về Arce, tư liệu về anh ta mới khiến anh thực sự hoảng sợ.