Thiên Kim Trở Về

Chương 153 : Phòng đầu tư

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Buổi tối Cố Trường Khanh nói muốn ra ngoài gặp bạn bè nên Triệu Chân Chân ở lại biệt thự một mình, cô nàng có chút bất an, Triệu Chân Chân biết Khưu Uyển Di nhất định sẽ đến tìm mình.



Triệu Chân Chân nhìn căn phòng đang ở, căn phòng này còn lớn hơn cả nhà cô ta, nhiệt độ bên trong luôn ổn định ở mức 240C, đồ đạc tinh xảo hoa mỹ, còn có phòng tắm rất lớn, ngoài cửa sổ thủy tinh là một ban công cũng rất rộng, từ đó nhìn ra có thể thấy được vườn hoa rộng lớn và bể bơi, tất cả đều khiến người ta cảm thấy thoải mái, có ai mà không muốn được sống xa hoa như vậy?



Đang lúc Triệu Chân Chân đứng ở ban công thưởng thức phong cảnh thì Khưu Uyển Di đẩy cửa đi vào.



Triệu Chân Chân thấy bà thì lòng hoảng hốt, vội bước lên đón.



Với Khưu Uyển Di, Triệu Chân Chân vẫn rất sợ hãi, bởi vì mọi thứ của mình đều ở trong tay bà, bao gồm cả cuộc sống sau này của cha mẹ và tiền đồ của mình. Cố Trường Khanh và Khưu Uyển Di, cô cảm thấy Khưu Uyển Di vẫn đáng tin, có tương lai hơn chút.



Khưu Uyển Di tiến vào, đóng cửa rồi xoay người nhìn Triệu Chân Chân.



Triệu Chân Chân đứng trước mặt bà, cúi đầu khép nép.



– Sao cháu lại ở đây?



Khưu Uyển Di nhìn Triệu Chân Chân, lạnh lùng hỏi.



– Trường Khanh cố kéo cháu tới đây cho bằng được, muốn cháu ở đây…



Triệu Chân Chân nhỏ giọng nói.



– Sao không thấy cháu nhắc đến?



– Cháu không kịp nói, xuống sân bay cháu định về phòng dì chuẩn bị nhưng Cố Trường Khanh sống chết không buông, cháu cũng khó mà nói là đã có chỗ ở, dù sao cô ấy cũng đã biết ở Bắc Kinh cháu không có người quen, giờ đột nhiên vừa về đã có phòng ở, rất lạ… nên cháu đành phải theo đến đây…



Triệu Chân Chân vẫn cúi đầu, cô cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Khưu Uyển Di quét qua người mình, Triệu Chân Chân vẫn không dám cử động, cũng không dám thở mạnh.



Một lát sau Khưu Uyển Di mở miệng:



– Cháu ở lại đây hai ngày rồi nói đã tìm được nhà, sau đó lập tức chuyển về nhà dì đã chuẩn bị cho cháu.



Nghe lời này của Khưu Uyển Di, lòng Triệu Chân Chân vô cùng thất vọng, bật thốt lên:



– Dì à, vì sao cháu không thể ở đây, như vậy có thể tiếp cận được với Trường Khanh mà…



Ở đây giá trị con người tăng cao, có liên quan với Cố gia, nói chuyện cũng có trọng lượng hơn nhiều, Triệu Chân Chân thực sự không muốn đi.



– Vạn nhất cháu để lộ ra dấu vết thì sao? Dì không thể mạo hiểm như vậy được.



Khưu Uyển Di quả quyết từ chối, để một cô gái còn trẻ ở bên cạnh chồng mình, bà ta đâu có ngu.



– Dì à, cháu sẽ cẩn thận mà!



Triệu Chân Chân thỉnh cầu.




Khổng Ngọc Long đứng lên sofa chỉ vào Cố Trường Khanh mắng:



– Người xấu, đều là người xấu, chị là người xấu, bạn của chị cũng là kẻ xấu xa!



– Ngay cả Ngọc Long cũng nói thế mà bà còn định chối?



– Lời nói của trẻ con mà cháu cũng tin, dì mặc kệ cháu.



Khưu Uyển Di ngồi xuống.



Cố Trường Khanh xoay người nắm tay Triệu Chân Chân, lớn tiếng nói:



– Chân Chân, nếu cậu còn coi mình là bạn thì ở lại, mình không tin bạn mình mình không giữ được, cậu không phải sợ bọn họ. Chỉ cần ở lại là được rồi, về sau ai dám tỏ thái độ gì với cậu thì mình sẽ đuổi người đó đi!



Cố Trường Khanh vừa nói vừa trừng mắt nhìn đám người hầu ở bên một cái, bọn họ đều vội cúi đầu.



Khưu Uyển Di chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Chân Chân một cái. Triệu Chân Chân rơi vào thế khó xử, cô nàng muốn ở lại nhưng lại sợ Khưu Uyển Di:



– Trường Khanh, thực sự không phải vì ai cả, là tự mình muốn đi.



– Mình không tin, lúc xuống máy bay cậu đã đồng ý rồi, sao giờ bỗng nhiên lại đổi ý, chắc chắn là có lý do.



Cố Trường Khanh tức giận nói:



– Chân Chân, cậu không tin mình sao? Nếu cậu không tin cũng được, cậu đi đi, sau này chúng ta không còn là bạn nữa.



Nói xong buông tay cô nàng ra.



Triệu Chân Chân nhất thời nóng nảy, vội cầm tay Cố Trường Khanh:



– Không phải, mình tin cậu mà!



Lúc này Cố Trường Khanh mới mỉm cười, lại ôm vai Triệu Chân Chân:



– Cậu là bạn tốt nhất của mình, cậu cứ an tâm ở đây, mình nhất định sẽ chăm sóc cậu chu đáo, về sau chúng ta cùng đi làm, mặc kệ những người khác đi.



Nói xong lườm Khưu Uyển Di một cái rồi lại kéo Triệu Chân Chân lên lầu.



Triệu Chân Chân không dám ngẩng đầu lên, lại càng không dám nhìn mặt Khưu Uyển Di.



Nhưng trong lòng lại có chút mừng thầm vì được ở lại, cái này cũng không thể trách mình được…



Thành thật mà nói, Cố Trường Khanh đối xử với mình đúng là không tệ…