Thiên Kim Trở Về

Chương 155 : Cổ đông Hoàng

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Dựa vào hiểu biết của Khổng Ngọc Phân về Cố Trường Khanh thì phản ứng của Cố Trường Khanh bây giờ có hai loại.



Thứ nhất là lập tức cãi lộn, nói cô cố ý làm khó dễ, như vậy phấn khích rồi! Ra ngoài làm việc có ai nhận nhiệm vụ của thủ trưởng giao cho lại nói là không thể làm? Ai mà chẳng cắn răng, liều mạng cố gắng làm cho tốt để ăn nói với cấp trên? Cố Trường Khanh cãi lộn như vậy chỉ khiến mọi người khinh bỉ, nhất là những người ở phòng đầu tư, ai cũng lăn lộn ở nơi áp lực lớn như vậy, ai mà chẳng liều mạng hoàn thành những nhiệm vụ vốn không thể làm nổi?



Thứ hai, giận dỗi nhận nhiệm vụ nhưng nhiệm vụ này khó thế nào thì đã rõ, Cố Trường Khanh nhất định không thể hoàn thành!



Mặc kệ là phản ứng gì, đều có thể khiến cô ta có thể chỉ trích Cố Trường Khanh trước mặt mọi người, ai cũng không thể nói cô ta sai, dựa vào tính tình nóng nảy của Cố Trường Khanh, bị cô ta làm nhục như vậy còn có thể tiếp tục ở lại công ty mới là lạ!



Vừa nghĩ đến Cố Trường Khanh ủ rũ, mặt xanh môi trắng dưới tay mình, Khổng Ngọc Phân đã kích động không thể nhịn được, cả buổi sáng chỉ chờ Mia báo tin về.



Không ngờ, tin báo về không đợi được mà đích thân Mia đã phải qua đó, Khổng Ngọc Phân nghe Mia báo cáo lại thì trợn mắt há hốc mồm.



– Cô ta thực sự nói như vậy?



Mia cũng có chút ủ rũ:



– Đúng vậy, cô ấy đi vào trong văn phòng tôi thì đã hỏi ngay là có cần gấp không, tôi nói quả thật cần rất gấp, cô ấy nói cô ấy là người mới, chưa hiểu gì, nếu bắt xem xong kế hoạch trong 2 năm qua rồi viết báo cáo chỉ trong một ngày thì có chút khó khăn, nếu tôi cần gấp thì tốt nhất nên giao cho người khác, nếu không vội thì cho cô ấy thêm hai ngày nữa, ba ngày sau nhất định sẽ nộp báo cáo cho tôi.



Mia cúi đầu thầm thở dài, nếu là người khác nói vậy thì sớm đã bị cô quát tháo ầm ĩ rồi, bảo làm chút chuyện mà còn dám cò kè mặc cả, không muốn đi làm nữa sao? Nhưng đối phương là con gái của Chủ tịch, cô ta dám sao? Có mười Khổng Ngọc Phân làm chỗ dựa thì cô ta cũng không dám! Huống chi người ta còn là cổ đông của Cố thị!



Người ta đã bình thản nói rõ ràng với mình, cầu xin nhỏ nhẹ thì cô ta có thể làm gì? Đành phải đồng ý cho cô thêm hai ngày.



Mia đi rồi, Khổng Ngọc Phân giận đến tái mặt, vung tay lên đẩy hết đồ trên bàn xuống.



– Em đã nhận lời với cha phải bức nó đi trong vòng một tuần, không ngờ thái độ của nó lại là như vậy, anh nói có lạ không?



Khổng Ngọc Phân đang ngồi trong nhà ăn cho cán bộ cấp cao, phun mật vàng với một người thanh niên tuấn tú.



Người kia khoảng chừng 26, 27 tuổi, mặc vest sáng màu, một tay chống cằm, vừa nghe Khổng Ngọc Phân nói vừa liếc đôi mắt hoa đào khắp nơi, vẻ mặt phong lưu, gặp những cô gái quen biết thì còn nhiệt tình chào hỏi.



Khổng Ngọc Phân thấy anh ta như vậy thì có chút tức giận, đánh vào tay một cái, giận dữ nói:



– Em nói nhiều như vậy, rốt cuộc anh có nghe lọt tai không?



Người kia xoa xoa cánh tay bị đau, thở mấy hơi rồi mới cười cười:



– Anh bảo này, Ngọc Phân, em đừng có trút giận lên đầu anh thế chứ! Em nói gì anh cũng nghe, anh dám không nghe sao?



Lúc này Khổng Ngọc Phân mới cười cười:



– Khưu Vỹ, em thấy sớm muộn gì anh cũng chết trong tay đàn bà thôi.




Cố Trường Khanh nghe xong thì hỏi Lý Giai:



– Cổ đông Hoàng là ai?



Lý Giai nói:



– Là giám đốc công ty Hoa Nhuận, mấy năm trước đã đầu tư vào công ty chúng ta, nắm giữ 5% cổ phần, năm nay chính thức gia nhập hội đồng quản trị, anh ta đã đến công ty vài lần, gần như là hấp dẫn tất cả nữ nhân viên trong tòa nhà này, nhưng chị cũng chưa gặp anh ta bao giờ.



Lý Giai từng nói với công, công ty Hoa Nhuận mới thành lập được vài năm trụ sở ở Bắc Kinh, cũng làm ăn trong ngành bất động sản, không thể khinh thường.



Cố Trường Khanh gật gật đầu:



– Tiệc rượu lần này anh ta sẽ đến, vậy vừa khéo em có thể gặp anh ta rồi.



Ăn trưa xong, Cố Trường Khanh vào thang máy đi lên tầng 16, thang máy dừng lại ở tầng 5, một người con trai cao lớn mặc vest sáng màu đi vào, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta Cố Trường Khanh đã nhận ra đây là Khưu Vỹ cháu của Khưu Uyển Di. Lý Giai từng gửi ảnh cha con họ cho cô xem qua.



Cố Trường Khanh cũng biết Khưu Vỹ đã nhận ra cô bởi vì ánh mắt anh ta nhìn cô hơi lóe lên.



Cố Trường Khanh làm bộ như người xa lạ, không để ý đến anh ta.



– Hi, là người mới đến?



Khưu Vỹ chào hỏi cô, giọng nói rất có sức hút.



Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn anh ta cười cười:



– Chào anh, hôm nay đúng là ngày đầu tiên tôi đi làm.



– Anh biết!



Khưu Vỹ dựa vào thang máy, cười rất phong lưu, phóng khoáng:



– Người con gái như em, anh chỉ cần gặp một lần thì tuyệt đối sẽ không thể quên, nếu anh không có ấn tượng gì với em thì nhất định là chưa gặp em!



Cố Trường Khanh quay đầu cười:



– Anh rất biết ăn nói.



Theo bản năng cô cảm thấy người này có lẽ sau này sẽ hữu dụng nên không tính vừa gặp đã cãi cọ.