Thiên Kim Trở Về
Chương 175 : Gặp lại
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Khổng Ngọc Phân quay đầu lại, nhìn thấy người đang đi tới thì giận tái mặt.
Người đó dáng người yểu điệu, tóc xõa bờ vai, khuôn mặt thanh tú, chẳng phải là Cố Trường Khanh – thiên địch của cô ta?
Cố Trường Khanh cũng thấy xe của Khổng Ngọc Phân, cô gật đầu với Khổng Ngọc Phân xem như chào hỏi rồi sau đó lên xe Hoàng Thao. Chờ Cố Trường Khanh thắt dây an toàn rồi, Hoàng Thao chào Khổng Ngọc Phân một tiếng rồi lái xe đi.
Khổng Ngọc Phân nhìn theo bóng chiếc xe kia, nắm chặt tay lái.
Hoàng Thao dẫn Cố Trường Khanh đến một quán ăn Trung Hoa rất đặc biệt, tuy không sang trọng nhưng rất ấm áp khiến người ta có cảm giác như gia đình, coi như đây là điểm đặc sắc của cửa hàng này.
Cố Trường Khanh ngồi trong, không hiểu sao lòng dần bình ổn lại.
Phục vụ bước tới, Hoàng Thao bảo Cố Trường Khanh chọn món ăn, Cố Trường Khanh chọn rồi Hoàng Thao lại chọn thêm vài món khác.
Sau đó anh cười nói:
– Đồ ăn ở đây ngon lắm, không khí cũng tốt. Cũng là có người đưa tôi đến nên mới biết, lúc ấy tôi đã nghĩ, nhất định phải đưa em đến đây ăn một lần.
Những lời này không khỏi có chút ái muội, Cố Trường Khanh nhìn anh một cái nhưng không trả lời, cô lấy tài liệu ra đưa cho anh:
– Trả lại cho anh, cảm ơn.
Hoàng Thao đặt tập tài liệu qua một bên.
– Không ngờ em còn có thể trấn tĩnh như vậy.
Anh nhìn cô.
Ánh sáng ở cửa hàng này rất mạnh, làn da cô dưới ánh đèn sáng này lại càng thêm trắng nõn, nhưng hấp dẫn anh không phải là điều này mà là từ lúc gặp cô đến giờ, cô vẫn giữ vững bình tĩnh, còn cả sự kiên cường trong mắt cô nữa.
Anh đã gặp qua không ít con gái nhưng chưa thấy người con gái nào ương ngạnh như cô.
Sự đả kích cô đang phải hứng chịu, đổi lại làm bất kì người đàn ông nào khác cũng sẽ oán giận chửi bới một hồi nhưng cô vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí trong mắt còn không có chút ai oán nào.
– Vậy tôi nên làm gì? Oán trời trách xã hội? Có tác dụng gì không?
Cố Trường Khanh cười cười.
Đương nhiên cô không phải là kim cương, cũng sẽ có lúc yếu đuối nhưng sự yếu đuối của cô sao có thể bộc lộ trước mặt Hoàng Thao?
– Ít nhất có thể phát tiết một chút!
Giọng nói của Hoàng Thao bất tri bất giác mềm lại.
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Trút giận rồi vẫn phải đối mặt, có ích lợi gì? Tỏ vẻ bực bội như vậy rồi để kẻ có lòng nhìn thấy thì chẳng phải là để bọn họ sung sướng sao?
Lúc này xe bỗng nhiên bị chặn lại, Cố Trường Khanh ngồi trong xe chỉ thấy một người đang cõng người khác, người này rất cao, Cố Trường Khanh ngồi đằng sau không thể nhìn được mặt bọn họ.
Giám đốc Lưu hạ cửa kính xe, nghe thấy ông nói:
– Thì ra là phó huyện trưởng Phùng!
Giọng nói đầy tôn kính.
Ông mở cửa, xuống xe:
– Phó huyện trưởng Phùng có chuyện gì sao?
Lúc này Cố Trường Khanh đang nhìn qua bên kia, cũng không quá quan tâm, cô đang xem bên quân đội giúp nhân dân sửa chữa nhà ở.
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
– Bà cụ đây bị tim nhưng giờ lại không có xe nên tôi muốn nhờ ông đưa cụ đến bệnh viện.
Cố Trường Khanh như gặp sấm đánh, người ngây dại.
– Được, cứu người đương nhiên là phải làm, nhưng giờ trên xe có khách, để tôi nói với cô ấy một tiếng.
Giây sau, giám đốc Lưu lại thò đầu vào xe:
– Cố tiểu thư, Cố tiểu thư!
Ông ta kêu liền vài tiếng nhưng Cố Trường Khanh vẫn không có phản ứng, cuối cùng Lý Giai phải đẩy cô một hồi thì cô mới tỉnh táo lại.
Cô nhìn giám đốc Lưu, trong mắt vẫn mơ hồ, sắc mặt hơi tái đi.
Giám đốc Lưu nhíu mày, cô gái ngây thơ thế này thực sự có thể giúp được xí nghiệp sao?
– Cố tiểu thư, giờ chúng ta đưa một bà cụ bị thương đến bệnh viện rồi về công ty được không?
Cố Trường Khanh gật gật đầu.
– Có lẽ sẽ hơi chật chội một chút!
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói:
– Không sao!
Giám đốc Lưu mở cửa sau, sau đó phó huyện trưởng Phùng cõng bà cụ kia đến.
Cố Trường Khanh nhìn ra cửa không chớp mắt.