Thiên Kim Trở Về
Chương 188 : Phu phục hà cầu
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt cô tái nhợt, trong đôi mắt có một làn sương mù mỏng manh, có vẻ sáng bóng động lòng người, Hoàng Thao có thể nhìn được bóng dáng cô đơn của mình trong đôi mắt của cô.
Cô nhẹ nhàng nói:
– Hoàng Thao, có nhiều chuyện anh không hiểu… Tôi biết, có lẽ tôi sẽ không thành công, có lẽ đi cũng chỉ thêm phiền, có lẽ ở bên cạnh chờ đợi mới là lựa chọn tốt nhất nhưng tôi không thể lý trí, lạnh lùng như thế, mọi chuyện đều không thể chắc chắn, trong lúc chờ đợi anh ấy có thể gặp phải điều gì? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Tôi không thể suy nghĩ đến những thứ đó, phàm chỉ có một chút hi vọng tôi cũng phải cố gắng thử một lần.
Lòng Hoàng Thao chua xót:
– Có đáng không? Chỉ hơi sơ sẩy có lẽ sẽ đem chính tính mạng của em đánh đổi vào, em thấy đấy, bọn họ đâu phải là người bình thường.
Cố Trường Khanh cúi đầu, nhẹ nhàng cười:
– Đương nhiên là đáng giá…
Nói xong, cô cất thanh chủy thủ vào người, ngồi vào ghế lái xe, quay đầu nói với Hoàng Thao:
– Anh mau xuống xe đi.
Hoàng Thao lẳng lặng nhìn cô một hồi rồi xuống xe, lúc Cố Trường Khanh đang chuẩn bị lái xe đi, Hoàng Thao lại quay sang bên ghế phụ, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Cố Trường Khanh kinh ngạc nhìn anh:
– Anh làm gì thế?
Hoàng Thao mặt chẳng chút biến sắc, lấy chiếc di động vừa thu được từ trong người tên đạo tặc khi nãy ra, không chút để ý trả lời:
– Để con gái một mình đi vào cảnh nguy hiểm, đây không phải là việc làm của người có phong độ.
Anh có thể nhân cơ hội để thổ lộ nhưng anh nhìn thấy cô vì người đó mà an nguy chẳng mang, lời thổ lộ của anh có còn ý nghĩa gì không? Chẳng qua chỉ như trò cười mà thôi.
Nhưng trong lòng anh không thể không chấn động, thậm chí anh còn nghĩ, nếu có một người con gái chịu làm thế vì anh thì anh sẽ có cảm giác gì?
– Hoàng Thao, chuyện này chẳng hề liên quan gì đến anh cả, anh không cần phải mạo hiểm, mọi việc anh làm hôm nay, chẳng ai dám nói anh không có phong độ hết.
Cố Trường Khanh trợn mắt.
Hoàng Thao mặc kệ cô, gọi điện thoại tìm Jason nhưng mặc kệ là gọi vào di động hay gọi về khách sạn cũng không có ai nhận. Anh xin Cố Trường Khanh số điện thoại của Lý Giai, cũng là kết quả tương tự.
Hoàng Thao lãnh đạm nói:
– Nhất định là bọn họ đi báo cảnh sát nên bị giam giữ lại rồi.
Cố Trường Khanh lo lắng nói:
– Bọn họ sẽ không sao chứ?
Hoàng Thao lắc đầu:
– Nếu bọn chúng có thể buông tha cho chúng ta, hiển nhiên là cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ chờ chuyện qua đi thì chắc chắn sẽ thả hai người họ.
Thực ra Cố Trường Khanh cũng hiểu điều này chỉ là con người luôn là vậy, khi có người ở bên cạnh thì sẽ luôn hỏi ý kiến của bản thân, đó là một bản năng, chỉ nhằm nhận được sự khẳng định cho đáp án trong lòng mình.
Sau đó Hoàng Thao lại gọi một cú điện thoại, dặn dò lại những gì Cố Trường Khanh vừa mới cầu xin mình, cúp máy rồi nói với Cố Trường Khanh:
– Người đó có mối quan hệ rất rộng ở Bắc Kinh, anh ta nhất định sẽ làm được việc này.
Sau đó anh cởi chiếc áo khoác đã dính máu để lộ ra chiếc áo màu xanh da trời nhàn nhạt, anh vừa xắn tay áo vừa nói:
– Giờ em nói kế hoạch của mình ra đi.
Khẩu khí rất kiên định, không cho phép ai có thể từ chối.
Bên kho hàng, đám người kia đang vây lấy Phùng Tước, trên người Phùng Tước có rất nhiều vết thương, trên trán máu chảy ròng ròng. Sau đó, một kẻ lấy gậy đánh vào đầu anh khiến anh ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Tên thủ lĩnh lấy chân đá đá anh rồi quay đầu ra dấu với đám người, một người mang chậu nước lạnh lớn hắt lên người anh, Phùng Tước giật mình rồi tỉnh lại.
Tên thủ lĩnh đứng bên người, từ cao nhìn xuống, lãnh đạm nói:
– Phó chủ tịch Phùng, tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn giao đồ ra đi, anh bớt phải chịu tội mà chúng tôi cũng bớt được chút sức lực. Nếu không, đám thuộc hạ của tôi không biết nặng nhẹ, nếu có tên nào không cẩn thận làm cho phó chủ tịch Phùng đây bị thương nặng không thể cứu chữa thì không hay đâu.
Phùng Tước khó nhọc đứng dậy, máu trên trán khiến tầm nhìn của anh trở nên mơ hồ, anh lấy tay lau, trên tay trên mặt đầy máu đỏ tươi, màu đỏ tươi ấy khiến gương mặt lạnh lùng của anh thêm mấy phần khí thế bức người.
– Người vừa rồi là chủ tịch huyện F.
Tuy rằng Cố Trường Khanh sớm đã đoán được thân phận của đối phương không đơn giản nhưng nghe lời Phùng Tước nói, lòng vẫn rất căng thẳng.
– Từ sau khi anh được điều về đây, tuy rằng có một số chuyện nhìn không thuận mắt nhưng còn có thể thích ứng được, trong đó đồng nghiệp anh là lão Lâm đã giúp anh không ít. Ông đã sắp về hưu, trên cơ bản không quá để ý đến chuyện xung quanh nhưng có một ngày, lão Lâm đột nhiên tìm đến anh, nói cho anh một việc, thì ra những năm gần đây, chủ tịch, bí thư huyện liên kết với một số nhân vật trên tỉnh mua quan bán chức. Đặc biệt, mấy năm nay làm còn rất táo tợn. Một vị trí bình thường rao bán 100 ngàn. Em nói, nếu người này lên chức, vì cầm lại tiền vốn, để tiếp tục trèo cao thì sẽ tham ô, nhận hối lộ bao nhiêu cho đủ? Đây chỉ là một chức quan nhỏ mà thôi. Lão Lâm rất lo lắng nhưng thấy mình sắp về hưu nên không muốn xen vào việc này nữa. Nhưng không biết rằng ông ấy còn nói chuyện này với những ai mà chỉ hai ngày sau ông ấy đã bị bắt, bị vu khống là tham ô nhận hối lộ, sau đó bệnh tim tái phát mà chết ở trong trại tạm giam.
Cố Trường Khanh nói:
– Cho nên sau đó anh luôn điều tra việc này, tìm lại công lý cho ông Lâm?
Phùng Tước lắc đầu, trầm giọng nói:
– Không chỉ là muốn lấy lại công bằng cho lão Lâm, đàn sâu làm rầu nồi canh này không thể không diệt trừ, nếu không cứ tuần hoàn mãi như vậy, quan trường sẽ biến thành nơi thế nào?
Sắc mặt anh hiện rõ vẻ đau lòng.
Đằng trước, Hoàng Thao đột nhiên xen vào:
– Phùng Tước, nhà anh có gia thế như vậy, anh làm gì chẳng được, cần phải đem thân vào chỗ nguy hiểm?
– Nếu không có chứng cứ xác thực thì làm lớn chuyện sẽ chỉ là đánh rắn động cỏ, đến lúc đó cá lớn lọt lưới cá nhỏ ở lại. Lần này, tôi phải một mẻ bắt sạch cá lớn cá nhỏ, tôi ngầm thu thập chứng cứ, lại để cha tôi liên hệ với những bộ ngành liên quan tất sẽ khiến bên trên chú ý nhìn thẳng vào sự việc khiến bọn họ trở tay không kịp, đừng kẻ nào mong có thể chạy trốn.
Hoàng Thao cười cười không lên tiếng như là từ chối cho ý kiến.
Phùng Tước lại nói:
– Vốn tôi nghĩ sẽ làm thật bí ẩn nhưng không ngờ đến phút chót lại bị người bán đứng. May mà tôi phát hiện ra sớm không để bọn họ bắt được nhưng vẫn làm phiền đến anh rồi.
Anh thở dài một tiếng, áy náy nói:
– May mà anh không sao, bằng không…
Anh cũng không nói gì thêm, chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi là cũng đủ để khiến anh kinh hãi rồi.
Cố Trường Khanh thầm oán:
– Người ta cũng làm quan, sao chỉ có anh gặp chuyện nguy hiểm như vậy.
Phùng Tước cầm tay cô cười nói:
– Việc này chắc chắn sẽ có người làm, dù không phải anh thì sau này cũng sẽ có người khác làm. Anh tin trong quan trường vẫn có những người chính trực.
Cố Trường Khanh nắm chặt tay anh, cười cười:
– Như anh vậy đó!
Lòng Cố Trường Khanh có chút tự hào, mặc dù trong mắt người ngoài, Phùng Tước như vậy có chút ngu ngốc nhưng có thể vì nguyên tắc của mình mà cố chấp như vậy cũng là một phẩm chất rất đáng quý. Cô yêu cũng chính là một Phùng Tước có nguyên tắc, có sự kiên trì của mình, chính trực tin cậy. (Xong thì tình yêu đôi ta chết vì nguyên tắc :)))
Hôm đó, ba người không về khách sạn, cũng không về nhà, tránh ở bên ngoài một đêm, Phùng Tước liên lạc với người trong nhà biết những thứ anh gửi qua đó đều đã nhận được.
Hai ngày sau, rất nhiều quan chức trên tỉnh và trong huyện, cả một số cán bộ quan trọng cũng đều rơi vào chốn lao lý, bị điều tra. Mở màn cho cuộc điều tra việc mua bán quan chức chấn động cả nước. Vô số quan chức vì chuyện lần này mà bị sa sút, ảnh hưởng rất lớn khiến người ta tặc lưỡi không thôi. Người trong thiên hạ đều vỗ tay tỏ ý vui mừng. Mà công thần đứng sau màn của chuyện này, bất luận là tivi hay báo chí đều không đưa tin gì về anh, đều chỉ nói rất chung chung.
Phùng Tước đã lấy lại công bằng cho lão Lâm nhưng người chết cũng đã chết rồi, dù có được truy tặng gì đó thì cũng chẳng thể bù lại nỗi đau cho những người thân của ông.
Lý Giai và Jason cũng được cứu ra, quả đúng như Hoàng Thao dự đoán, hai người quả thật là đến báo cảnh sát rồi bị bắt, di động bị tịch thu nên mới không liên lạc được cho bọn họ. Nhưng cũng may, hai người không phải chịu khổ sở gì.
Lúc Cố Trường Khanh và Hoàng Thao đến đón hai người thì thấy bọn họ bước ra khỏi đồn công an, sắc mặt Lý Giai tiều tụy, vẻ mặt sợ hãi, Jason cẩn thận đỡ cô đi, rất rõ ràng, cùng chung hoạn nạn khiến quan hệ của hai người đã có sự biến hóa vi diệu.
Mà Phùng Tước vì phải hỗ trợ điều tra nên phải rời khỏi huyện F trước, anh muốn để Cố Trường Khanh cùng anh quay về nhưng chuyện ở đây Cố Trường Khanh còn chưa làm xong, anh cũng chỉ đành thôi. Lúc rời đi anh còn lưu luyến không nỡ:
– Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, lúc nào có thời gian anh sẽ đến đây gặp em.
Cố Trường Khanh gật gật đầu cười nói:
– Em cũng không ở đây lâu đâu, sẽ sớm về Bắc Kinh thôi.
Phùng Tước gật gật đầu, lưu luyến không nỡ rời đi.
Cố Trường Khanh tính ngày, còn hơn mười ngày nữa là tròn ba tháng.