Thiên Kim Trở Về
Chương 190 : Quay về
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Bên kia, Cố Trường Khanh quay về phòng, Lý Giai hỏi cô kết quả thế nào, Cố Trường Khanh cười nói:
– Người ta chẳng thèm suy nghĩ đã từ chối khiến em thật xấu hổ, thôi đi, cứ mặc kệ anh ấy, người ta cứ nói lòng dạ phụ nữ khó đoán, thực ra lòng dạ đàn ông cũng chẳng thể đoán nổi.
Lý Giai nhìn cô một cái, lòng lại suy nghĩ, đó là bởi vì em không đặt đối phương vào lòng nên mới đoán không ra.
– Thực ra Hoàng Thao cũng không xấu xa như những gì chúng ta nghĩ. Chỉ cần nhìn lần này anh ấy không để ý đến sự an nguy của bản thân mà cứu em, cùng em vào sinh ra tử, chưa biết chừng anh ấy thực sự rất thích em.
Lý Giai ngồi bên cạnh Cố Trường Khanh thử dò hỏi.
Qua Jason cô mới biết được tình cảm của Hoàng Thao dành cho Cố Trường Khanh, Jason từng nhờ cô thử dò hỏi Cố Trường Khanh.
– Đúng, anh ấy quả thực không xấu xa như những gì em nghĩ. – Cố Trường Khanh nói: – Nhưng người như anh ấy khiến người ta có cảm giác không an toàn, làm việc luôn theo tâm tính, tốt xấu đúng sai cũng chỉ trong một suy nghĩ khiến người ta hoàn toàn không thể tin tưởng. Em đúng là không làm nổi, ai biết lúc sau đó tâm tình anh ta sẽ thế nào?
Không như Phùng Tước, làm việc gì cũng có nguyên tắc cố hữu, cách làm việc của anh sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn anh tự đặt ra cho chính mình, người như vậy mới có thể khiến người ta an tâm.
Lý Giai nghe xong thì gật gật đầu, thực ra cô có thể hiểu tâm tình của Trường Khanh, cuộc sống của Trường Khanh đã phải đối mặt với quá nhiều áp lực, quá nhiều âm mưu, nếu ngay cả người yêu thương cũng không thể khiến cô cảm thấy an tâm, còn khiến cô phải luôn luôn cảnh giác, đề phòng, cuộc sống như vậy thật quá mệt, quá bi ai!
Lý Giai thở dài, không nói gì thêm, tuy rằng quan hệ của cô và Trường Khanh rất tốt nhưng lúc nên giữ khoảng cách thì phải giữ khoảng cách, đây là việc riêng của cô, cô muốn ở bên ai không muốn ở bên ai đều là quyết định của cô, là bạn bè thì cũng không có quyền can thiệp quá nhiều.
Hai người không nói về chuyện này nữa, rửa mặt xong lại lên giường ngủ, bởi vì tình cảm thân thiết nên hai người vẫn luôn ngủ chung.
Cũng không biết qua bao lâu, di động đầu giường bỗng vang lên, Cố Trường Khanh bị tiếng chuông đánh thức, mơ mơ màng màng cầm di động lên.
Cô nhìn tên giám đốc Lưu ở màn hình, theo bản năng, lòng hoảng hốt, cơn buồn ngủ biến mất, cô vội vàng nghe máy:
– Giám đốc Lưu, xảy ra chuyện gì?
Bên cạnh, Lý Giai ngồi dậy bật đèn bàn, nhìn đồng hồ, giờ là hơn hai giờ sáng, là lúc mọi người ngủ say nhất. Cô xoay người, thấy Cố Trường Khanh nói được đôi câu thì sắc mặt biến đổi đột ngột, lập tức lo lắng hỏi:
– Trường Khanh, có phải công ty xảy ra chuyện không?
Cố Trường Khanh tắt máy, đứng dậy mặc quần áo:
– Nhà xưởng bị cháy, giờ chúng ta phải mau qua đó thôi!
– Cháy!
Lý Giai hoảng hốt, lập tức nhảy dựng lên, Cố Trường Khanh vội vàng an ủi cô:
– Đừng lo lắng, vì đề phòng cẩn thận nên cũng không gây thiệt hại quá lớn.
Lý Giai vội vàng chuẩn bị bằng tốc độ nhanh nhất, hai người rời khỏi khách sạn, vội vàng đến xí nghiệp.
Nơi đó lộn xộn, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét, rất nhiều công nhân đều chạy đến nhà xưởng, mọi người lấy nước dập lửa, cùng nhân viên phòng cháy chữa cháy dập tắt nốt chút ánh lửa cuối cùng.
Cố Trường Khanh nhìn thấy giám đốc Lưu đang chỉ huy cứu hỏa, thấy ông mặc áo khoác bên ngoài bộ áo ngủ, hiển nhiên là đang ngủ thì bị gọi dậy, vì quá vội vã nên quần áo cũng chưa kịp thay. Nhìn xung quanh cũng có rất nhiều công nhân đều như vậy nhưng mọi người không hề vì thế mà có chút oán giận, vẻ mặt còn vui mừng vì đã cứu hỏa kịp thời.
Một số công nhân thấy Cố Trường Khanh thì đều rất kính trọng chào hỏi cô, trong đó có một người lau mồ hôi lạnh, cười nói:
– Cố tiểu thư, hỏa hoạn đã được dập tắt rồi, cô đừng lo lắng.
Giám đốc Lưu thấy cô thì bước tới. Cố Trường Khanh thấy đầu ông toát mồ hôi thì nói:
– Giám đốc Lưu vất vả rồi.
Giám đốc Lưu lấy khăn mặt vắt trên cổ lau mồ hôi, mặt mũi lấm lem nhưng người rất có tinh thần:
– Không sao, giờ mắt thấy kỳ hạn ba tháng đã đến, dù có vất vả cũng đáng.
– Sao có thể vô duyên vô cớ bị cháy, giờ tình hình thế nào rồi? – Cố Trường Khanh lại hỏi.
Giám đốc Lưu xoay người vẫy mấy người ở gần đến, ý bảo bọn họ đến đây:
– Đêm nay là ca trực của bọn họ, bọn họ hiểu rõ nhất, không bằng để bọn họ nói đi.
Mọi người thấy Cố Trường Khanh tôn trọng tâm ý của bọn họ như vậy thì lòng càng thêm vui vẻ.
Lái xe của giám đốc Lưu đưa Cố Trường Khanh ra sân bay, trước khi vào trong, giám đốc Lưu nói với Cố Trường Khanh:
– Cố tiểu thư, tình hình tổng công ty thế nào tôi không rõ nhưng cô nhất định không thể làm mọi người thất vọng đâu đấy.
Cố Trường Khanh biết ý ông là chuyện đầu tư, cô nhìn giám đốc Lưu, nói rất nghiêm túc:
– Giám đốc Lưu yên tâm, tôi nhất định sẽ không để mọi người thất vọng.
– Chúng tôi tin tưởng Cố tiểu thư. Giám đốc Lưu cười nói.
Mấy tiếng sau, máy bay đến Bắc Kinh, hai người kéo hành lẽ ra cửa.
Cố Trường Khanh vừa kéo hành lý vừa quay đầu nói chuyện với Lý Giai, Lý Giai thì tìm kiếm bóng dáng ông Vương. Trước khi trở về, hai người đã báo cho ông Vương đến đón.
Đúng lúc này, một người bỗng nhiên đi về phía hai người sau đó ôm chầm lấy Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh kêu lên một tiếng, vừa định đánh trả, ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt sâu thẳm ấy, lúc này trong đôi mắt ấy là sự vui mừng không thể che giấu nổi.
– Phùng Tước!
Cố Trường Khanh giận dữ, khẽ đấm ngực anh một cái:
– Anh làm em sợ muốn chết!
Phùng Tước nhíu mày cười:
– Chẳng lẽ không phải là niềm vui bất ngờ sao?
Cố Trường Khanh kiễng chân véo má anh một cái rồi cười nói:
– Đúng thế, quá vui, quá bất ngờ!
Lại hỏi:
– Hôm qua lúc gọi điện thoại chẳng phải anh nói không có thời gian đến đón sao?
Hại cô buồn bực một hồi.
Phùng Tước cười cười, ánh mắt lấp lánh:
– Cho nên mới nói là niềm vui bất ngờ!
Cố Trường Khanh mỉm cười, lòng tràn ngập vui mừng.
Bên cạnh, Lý Giai thấy bọn họ vui vẻ như vậy, lòng cũng mừng thay cho Cố Trường Khanh, cô ở bên nhìn Phùng Tước, thấy anh mặc áo vest màu xám, bên trong là áo nhung màu sáng cổ chữ V, vừa tuấn tú vừa lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn như ở huyện F. Giờ trông anh chẳng hề thua kém những tiểu sinh* trong TV chút nào cả, lại có phần khí khái hơn cả bọn họ.
(Tiểu sinh: Chỉ những anh chàng diễn viên tuấn tú kiểu thư sinh ^^, ai tham gia DAN mà mò ở bên Hong Kong nhiều chắc biết ha)
Hai người ôm nhau như vậy, Phùng Tước như núi cao, Trường Khanh như dương liễu, nhìn kiểu gì cũng thấy thật thuận mắt.
Không chỉ là Lý Giai mà những người đi qua bọn họ, bất luận là ai cũng đều nhìn bọn họ một hồi.
– Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước đã.
Phùng Tước chu đáo đón lấy hành lý trong tay Cố Trường Khanh, ôm eo cô bước đi, Cố Trường Khanh quay đầu nhìn Lý Giai một cái:
– Lý Giai, chị còn đứng đó làm gì?
Lý Giai cười nói:
– Hai người đi trước đi, chị chờ ông Vương.
Cô đâu có muốn làm bóng đèn.