Thiên Kim Trở Về
Chương 205 : Người tự coi thường mình thì sẽ bị người khác coi thường
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Mấy ngày qua, cuộc sống của Khổng Khánh Tường có thể dùng từ ngày ngày bất an để hình dung.
30 triệu, theo giá cổ phiếu của Cố thị bây giờ, ít nhất ông ta cũng sẽ tổn thất mất 7,8% cổ phần, giờ với cục diện của Cố thị, số cổ phần đó cũng có tác dụng rất lớn. Cố Trường Khanh ở bên cạnh như hổ rình mồi, một khi mất đi số cổ phần này thì địa vị ở Cố thị của ông ta khó mà giữ vững được!
Nhưng ông ta có cách gì đây? Số tiền đó phải bù lại. Một khi bị các cổ đông phát hiện thì dù bọn họ có không kiện ông ta thì cũng vẫn phải bù tiền, còn mất đi niềm tin của bọn họ. Chức chủ tịch thậm chí là tổng giám đốc cũng khó mà giữ được! Đương nhiên là phải nhân lúc mọi người chưa phát hiện mà lén bù vào chỗ thiếu.
Những điều này ông ta đều biết nhưng vừa nghĩ đến tổn thất kia thì lòng lại run lên từng cơn. Lửa giận bừng bừng nhưng không thể phát tiết. Trách Khưu Vỹ? Về mặt lí trí ông ta cũng biết là không thể trách Khưu Vỹ, sau này Khưu Vỹ cũng mới biết được là phố Wall giở trò quý, đương nhiên là ban đầu sẽ giấu nhẹm tin tức Hi Lạp nợ nần chồng chất, chính vì phố Wall cố ý phóng đại năng lực trả tiền của Hi Lạp nên mới khiến Hi Lạp rơi vào nguy cơ này, tựa như Khưu Vỹ nói, đó là chuyện ngoài ý muốn! Nhưng vừa nghĩ đến vì thế mà 30 triệu của ông ta trôi theo dòng nước thì người Khổng Khánh Tường lại như bốc hỏa.
Giờ điều quan trọng nhất là phải nhanh chóng chuyển nhượng cổ phần công ty, ông ta không muốn làm ở thị trường cấp hai, bán tháo cổ phần công ty ở thị trường cấp hai trong khoảng thời gian ngắn thì giá rất rẻ, có thể sẽ tạo cơ hội cho Cố Trường Khanh thu mua khiến cổ phần của cô có thể tăng lên nhanh chóng. Cho nên ông ta chỉ có thể lén lút liên hệ một ít người mua, xem ai chịu lấy giá hợp lý mua cổ phần trong tay ông ta. Mấy năm nay Cố thị phát triển tuy rất tốt nhưng đã là công ty có quỹ đạo hoạt động ổn định, giá cổ phiếu quá cao rất khó khiến cho giới đầu tư hứng thú, trừ phi Khổng Khánh Tường chịu hạ giá. Khổng Khánh Tường tuy tức giận nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Tuy rằng mất đi số cổ phần này nhưng Khổng Khánh Tường vẫn hi vọng số này đủ để duy trì bản thân. Ông ta lén liên hệ được người mua, nếu không nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ép giá xuống thấp, nếu không sẽ không chịu đồng ý với điều kiện của ông ta đưa ra. Có thể bỏ tiền ra mua cổ phần của công ty đương nhiên không phải là người bình thường, ai lại chấp nhận làm kẻ phụ họa theo ông ta?
Thời gian cấp bách, Khổng Khánh Tường chẳng còn cách nào khác, đành phải cố gằng tìm được một số người có thể tin được, tối thiểu thì cũng là người không thể nào có liên quan đến Cố Trường Khanh. Trong lúc này, Hoàng Thao, Từ Khôn đều nhận được tin tức, từng liên hệ với Khổng Khánh Tường nhưng vì cuộc họp ban giám đốc lần trước khiến Khổng Khánh Tường nghi ngờ hai người nên đương nhiên không chịu chuyển nhượng cổ phần trong tay cho bọn họ.
Lúc này, Tống Trí Hào ở bên cạnh nhắc nhở:
– Không bằng thử liên lạc với công ty Simon xem sao, đây là công ty đầu tư nước ngoài, hẳn không có liên quan gì với Cố tiểu thư được.
Đương nhiên Khổng Khánh Tường biết công ty Tống Trí Hào nói, công ty này nhập cổ được ba năm, vẫn rất bình thường, ngòi một số hội nghị quan trọng, những lúc khác đều chỉ phái đại biểu tham gia, từ sau khi Cố Trường Khanh quay về, công ty này cũng không có gì đặc biệt giúp đỡ Cố Trường Khanh. Ông ta từng điều tra về công ty này cũng không thấy có vấn đề gì. Nếu giá cả phù hợp, bản thân công ty đó cũng có 3% cổ phiếu, nhân cơ hội này kéo công ty đó vào trận thế này cũng là lựa chọn không tồi! Người nước ngoài đều coi trọng lợi ích, ai có thể cho hắn đủ lợi ích thì hắn sẽ xuôi theo chiều đó!
Nghĩ vậy, Khổng Khánh Tường nói với Tống Trí Hào:
– Gọi điện hẹn đại diện công ty Simon đi, nói tôi muốn gặp ông chủ của bọn họ.
***
Mike nhận được tin, lập tức liên lạc với Cố Trường Khanh.
– Helen, cậu nói đúng thật, Khổng Khánh Tường đã bắt đầu liên lạc với mình rồi!
Trong màn hình, Mike nói với Cố Trường Khanh.
Lúc này, Cố Trường Khanh đang ở trong biệt thự của chú Văn, cho nên mới có thể bàn bạc với Mike mà không chút đề phòng.
Ông ta xoay người, ném chi phiếu vào Khưu Uyển Di, lạnh lùng nói:
– Tiền bà cầm đi, chỉ cần một ngày bà là vợ tôi thì tôi sẽ cho bà thứ bà muốn. Bên phó bộ trưởng Phùng còn chưa có tin tức gì, bà đã làm được gì chứ? Nếu chuyện này làm không xong, sau này con bà không được chia tài sản thì đừng có khóc.
Nói xong, Khổng Khánh Tường bước qua người bà ta, ra khỏi thư phòng.
Khưu Uyển Di quỳ rạp trên đất khóc lóc một hồi rồi mới chậm rãi đứng lên, bà ta nhặt tờ chi phiếu năm trăm vạn kia lên, sự tủi nhục trong lòng khiến Khưu Uyển Di hận không thể xé tan tờ chi phiếu kia thành từng mảnh. Nhưng bà ta không có dũng khí đó, bà ta vịn bàn đứng lên, đặt tờ chi phiếu lên bàn rồi chậm rãi vuốt phẳng nó.
Tuy rằng rất khó chịu nhưng tháng ngày không có tiền lại càng khó chịu hơn. Bà ta đã quen với cuộc sống xa hoa, rốt cuộc đã chẳng thể quay về với cuộc sống bình thường. Không có Khổng Khánh Tường chống đỡ, chút tiền riêng của bà ta có lẽ chỉ đủ mua một ngôi nhà. Nước mắt từng giọt rơi xuống chi phiếu, Khưu Uyển Di chậm rãi lau đi.
Khưu Uyển Di cầm chi phiếu đi ra khỏi thư phòng, lúc lên lầu vừa khéo gặp Cố Trường Khanh đang đi xuống.
Cố Trường Khanh thấy mặt bà ta toàn nước mắt, tóc rối tung, người co rúm lại, vừa nhìn đã biết là lại bị đối xử bạo lực, Khổng Khánh Tường bề ngoài tỏ vẻ đạo mạo nhưng đối với Khưu Uyển Di lại rất vũ phu.
Người tự coi thường mình thì sẽ bị người khác coi thường.
Khưu Uyển Di tự hạ thấp mình thì đương nhiên người khác sẽ chẳng khách khí mà đẩy bà ta vào vũng bùn. Bà ta không coi mình ra gì, đương nhiên Khổng Khánh Tường sẽ càng chẳng coi bà ta ra gì.
Cố Trường Khanh nhìn bà ta không nói gì nhưng sự khinh bỉ trong mắt lại rất rõ ràng.
Khưu Uyển Di ưỡn thẳng lưng, cố gắng tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì nhưng ánh mắt của Cố Trường Khanh khiến bà ta ảo não không thôi, cái này còn khiến bà ta khó chịu hơn đánh chửi nhiều.
Bà ta trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh, sắc mặt trắng bệch, nghiến chặt răng như là có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Nhưng hôm nay chẳng phải là trước kia nữa, Cố Trường Khanh chẳng thèm đấu võ mồm với bà ta làm gì, giờ cô còn có rất nhiều cách để chỉnh bà ta, không cần phải phí chút sức lực này.
Cố Trường Khanh hừ lạnh một tiếng, đi lướt qua người bà ta. Nhưng thái độ khinh thường, lạnh lùng này của cô ngược lại lại khiến cho Khưu Uyển Di tức giận. Bà ta xoay người nhìn theo bóng Cố Trường Khanh, giận đến run người.
Khưu Uyển Di nhớ tới nỗi oán hận của con gái, nhớ tới bao năm qua Cố Trường Khanh khiến bà ta phải chịu nhục nhã, nhớ tới sự vinh quang của Cố Trường Khanh lúc này, có bạn trai quyền thế, nhớ tới số tài sản bị cô lấy lại, nỗi oán hận trong lòng càng lúc càng dâng cao. Dường như nổi hận vì không dám chống đối lại Khổng Khánh Tường cũng đều chuyển qua Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh, mày không cho con gái tao sống tốt, không cho tao sống tốt, không cho con trai tao sống tốt thì ta cũng không cho mày sống tốt! Mày có cái gì mà đắc ý, tao sẽ nhanh chóng làm cho mày không thể đắc ý nổi!