Thiên Kim Trở Về
Chương 207 : Đòn sát thủ
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Sau khi Phùng Tước ngồi xuống, không hề nhắc đến chuyện trong công ty Cố Trường Khanh, chỉ là nói chuyện phiếm với các cổ đông, đề tài từ khủng hoảng tài chính năm trước đến cơn sốt bất động sản năm nay, lại đến cả nguy cơ nợ nần của Hi Lạp gần đây. Các cổ đông thấy anh không nhắc đến, đương nhiên cũng không nói gì, đều chuyển đề tài theo anh.
Trong lúc này, các cổ đông thấy anh vừa nói chuyện vừa không quên gắp đồ ăn cho Cố Trường Khanh, thấy cô ăn cá, đang nói với mọi người anh cũng sẽ dừng lại, quay đầu khẽ dặn cô một câu: “Cẩn thận xương cá”. Sau đó lại tiếp tục nói chuyện phiếm với mọi người, lại thuận tay đưa khăn tay cho cô, động tác thoải mái tự nhiên, không hề giống như đang làm ra vẻ, như thể hành động săn sóc này là thói quen của anh, là chuyện rất đương nhiên.
Cố Trường Khanh ngồi bên cạnh anh, tay trái của cô vẫn bị anh nắm chặt, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự ủng hộ và quan tâm của anh. Tuy rằng cô không muốn kéo anh vào nhưng lúc này có anh ở bên lại khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Cô không nhịn được mà nắm chặt lấy tay anh, khóe miệng vẫn mỉm cười thoải mái.
Các cổ đông đều thấy rõ điều này, trong đầu có vô số suy nghĩ lướt qua.
Không biết ai nhắc đến đề tài du lịch một người nói con mình muốn đến New Yorrk chơi. Phùng Tước nghe được thì cười nói:
– New York cũng rất được, lúc trước tôi và Trường Khanh học ở Mỹ thường qua New York chơi, công viên ở đó rất đẹp nhất định phải đến đó thăm quan.
Lúc này, Từ Khôn tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Thì ra Tiểu Phùng và Trường Khanh đã quen biết từ lâu!
Phùng Tước cười nói:
– Đúng là đã quen từ rất lâu rồi!
Anh quay đầu nhìn Cố Trường Khanh, dịu dàng cười:
– Lúc quen Trường Khanh thì cô ấy mới 14 tuổi thôi. Cũng là có duyên, sau này cháu sang Princeton học thì mới biết hóa ra Trường Khanh học ở trường trung học ngay gần đó.
– Thì ra là thanh mai trúc mã, đúng là lãng mạn quá đi!
Lý Giai ngồi bên cười nói.
Phùng Tước mỉm cười, nụ cười bình thản, quang minh.
Lòng Cố Trường Khanh ngọt ngào, hơi cúi đầu.
Đối diện, Hoàng Thao quét mắt nhìn cô, anh cúi đầu, khóe miệng hiện lên ý cười thản nhiên, anh nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cảm giác chua xót khó có thể nói rõ tràn ngập trong lòng, lan tràn đến tận đáy lòng.
Các cổ đông nghe đến đó thì đều đã có tính toán riêng trong lòng, tình cảm hai người tốt như vậy, cho dù cuối cùng không thể kết hôn thì sau này Cố Trường Khanh vẫn có thể nhận được sự giúp đỡ lớn lao từ nhà họ Phùng. Nếu là vậy, Khổng Khánh Tường chắc chắn sẽ là kẻ thua, bọn họ cũng không cần đi làm vợ bé cho người khác. (Ý là làm việc công cốc)
Tự nhiên thái độ của các cổ đông với Cố Trường Khanh nhiệt tình hơn rất nhiều.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Phùng Tước và Cố Trường Khanh cùng tiễn cách cổ đông. Lý Giai và Từ Khôn cùng đi, căn phòng chỉ còn lại Phùng Tước và Cố Trường Khanh.
Hai người ngồi xuống bên bàn.
Phùng Tước uống không ít, mặt hơi ửng hồng nhưng mắt lại rất sáng.
Cố Trường Khanh nói với anh:
– Em không nghĩ hôm nay anh lại đến.
Phùng Tước nắm tay cô, nhẹ giọng nói:
– Em chẳng nói gì với anh, đương nhiên anh lo lắng cho em. Em đừng trách Lý Giai, lúc đầu chị ấy cũng không chịu nói, là anh phải xin chị ấy rất lâu chị ấy mới chịu nói cho anh biết. Trường Khanh, vì sao lại giấu anh, có một số việc anh có thể giúp em mà!
– Anh thực sự không biết vì sao em giấu anh sao?
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh:
– Phùng Tước, có một số việc không phải chúng ta bỏ qua là nó sẽ không tồn tại…
Phùng Tước rũ mắt:
– Anh biết…
– Gần đây bên ngoài có rất nhiều tin đồn về em, em biết cha mẹ anh đều đã nghe được, thời gian này nhất định anh đã rất vất vả rồi.
Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói.
– Chẳng có gì là vất vả cả, thân là đàn ông, nếu ngay cả chút áp lực này còn không chống đỡ được thì sao lấy được vợ!
Qua lại với kẻ buôn thuốc phiện, ghê gớm chanh chua, không để ý đến tình thân, tâm tư thâm trầm, sao Phùng Tước có thể thích Cố Trường Khanh được?
Trần Di rất không vui.
Bà đi vào Phùng Tước, thấy con đang lên mạng xem trang web mua sắm.
Bà đi qua hỏi:
– Phùng Tước, làm gì thế?
Phùng Tước quay đầu lại cười nói:
– Sắp đến Tết nguyên đán rồi, con muốn chọn quà cho mọi người và Trường Khanh, quà của cả nhà con đã chọn xong rồi, giờ con đang chọn cho Trường Khanh, mẹ chắc hiểu tâm lý con gái, hay là giúp con chọn đi!
– Phùng Tước, con thích Trường Khanh ở điểm gì?
Trần Di không hiểu:
– Bàn tướng mạo, tính cách mẹ đều chẳng thấy có gì hơn người, rốt cuộc con thích nó ở chỗ nào?
– Ai nói, con cảm thấy Trường Khanh rất đẹp, tính cách cũng rất tốt. Ưu điểm của cô ấy sau này từ từ mẹ sẽ biết, Phùng Tước cười nói.
Trần Di hừ lạnh một tiếng:
– Chỗ tốt của nó bao gồm cả việc để con vì nó mà nói đỡ với người khác?
Phùng Tước ngẩn ra, quay đầu nhìn mẹ:
– Mẹ, không phải là mẹ nghe nói cái gì đấy chứ?
Trần Di càng đau lòng, bà đứng lên nhìn con:
– Có phải là nếu mẹ không biết thì con định giấu mẹ suốt đời không? Chuyện này nếu để ông con biết thì chỉ sợ sẽ bắt các con chia tay ngay lập tức thôi!
Phùng Tước cũng đứng lên, vội vàng nói:
– Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, Trường Khanh chưa từng bắt con làm gì cho cô ấy cả, là tự con thấy cô ấy vất vả nên mới muốn giúp, nhưng con cũng chẳng làm gì hết, con chỉ lộ diện một lần, cùng ăn một bữa cơm mà thôi! Con tự biết chừng mực, sẽ không làm tổn hại đến thể diện của cha và ông nội.
– Vậy chuyện này thì con giải thích thế nào…
Trần Di lấy phong bì trong túi ra đưa cho Phùng Tước.
Phùng Tước đón lấy, nhìn nhìn rồi hơi biến sắc.
– Vì sao con gạt mẹ, rõ ràng Trường Khanh có quan hệ với kẻ buôn ma túy này!
Trần Di nhìn con, ngữ khí nghiêm khắc:
– Hay là, đến con Trường Khanh cũng gạt?
– Là Khưu Uyển Di đưa cho mẹ đúng không!
Có thể có những bức ảnh này chỉ có thể là Khưu Uyển Di, Phùng Tước bỗng nhiên hiểu sự hận thù của Trường Khanh với người đàn bà kia, bởi vì lúc này anh cũng rất hận bà ta.
Bà ta muốn hại Trường Khanh đến nước nào thì mới thỏa mãn?
– Xem ra con có biết việc này, Phùng Tước, mẹ quá thất vọng về con rồi, sao con có thể đưa một cô gái như thế đến sinh nhật của bà nội?
Trong giọng nói của Trần Di thoáng chút giận dữ.
Phùng Tước nắm tay mẹ, kéo bà qua một bên, nhìn bà, ngữ khí thành khẩn:
– Mẹ, xin đừng đưa ra kết luận về Trường Khanh sớm như vậy, mẹ nghe con kể một câu chuyện cũ được không…
Chuyện đến nước này, anh không thể lại để người nhà hiểu lầm về Trường Khanh như vậy nữa. Rõ ràng cuộc sống đã khó khăn như vậy, rõ ràng dũng cảm, kiên cường như vậy, vì sao không được mọi người thông cảm mà còn phải chịu bao lời chỉ trích như vậy?
Điều này khiến anh rất đau lòng.