Thiên Kim Trở Về
Chương 216 : Phong ba
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Bà Phùng thấy Phùng Tước nhìn bánh trôi mà ngẩn người thì cười nói:
– Thằng bé ngốc này, thất thần cái gì, mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi.
Phùng Tước lấy thìa quấy quấy bánh, múc một thìa rồi lại buông. Anh buông thìa rồi quay đầu hỏi bà nội:
– Bà à, bà khuyên mẹ giúp cháu được không?
Bà nội nhìn anh một hồi rồi nói:
– Tiểu Tước, cháu đã thích Trường Khanh như vậy thì bà cũng sẽ thích Trường Khanh, bà cũng rất thông cảm với những gì con bé gặp phải nhưng với chúng ta mà nói, cháu mới là người quan trọng nhất, người chúng ta lo lắng đầu tiên là cháu.
– Nếu lo lắng vì cháu thì mẹ càng không nên phản đối, ngoài Trường Khanh ra, cháu sẽ không thích cô gái nào khác.
Phùng Tước thấp giọng nói.
– Nếu cháu thực sự nghĩ như vậy, bà sẽ thử khuyên nhủ mẹ cháu.
Bà thở dài một tiếng:
– Lời ông nội cháu nói tuy là đúng nhưng sao chúng ta có thể nhìn cuộc sống của cháu trở nên phức tạp? Tâm tình của mẹ cháu bà có thể hiểu…
Lúc này, bên trong vang lên giọng nói của ông nội Phùng Tước:
– Bà ơi! Bà ơi!
Bà nội anh cười cười, thấp giọng nói với Phùng Tước:
– Ông nội cháu lại bảo bà đọc báo cho ông ấy, ông già này cũng đâu phải không nhìn được, chỉ thích bắt nạt bà.
Nói xong đứng dậy đi ra khỏi bếp.
Phùng Tước nhìn bánh trôi trong bát, chẳng còn khẩu vị gì cả.
Hôm sau, một số tạp chí tài chính, kinh tế đều đăng tin Cố Trường Khanh thuận lợi gia nhập ban giám đốc Cố thị, tin tức đều tán dương Cố Trường Khanh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có phong phạm của Cố Kiến Quốc năm nào, đều là những tin tức có lợi cho Cố Trường Khanh. Thậm chí ở một diễn đàn nào đó còn có người viết truyện về cô.
Nhan đề là “Viên minh châu chốn thương trường – thiên kim Cố thị – Cố Trường Khanh”.
Bài viết kể về các kế hoạch của Cố Trường Khanh đã thực hiện với Cố thị, đặc biệt kể lại tường tận thành tích của Cố Trường Khanh với xí nghiệp nhựa Sao Đỏ, còn miêu tả cuộc sống huy hoàng của Cố Trường Khanh khi du học ở Mỹ, nhất nhất kể ra chuyện cô từng tham gia cuộc thi tennis dành cho học sinh, sinh viên ở Mỹ.
Lúc này, trong bài viết, Cố Trường Khanh quả thực chính là cô gái hiếm có, văn võ toàn tài.
Bài viết cùng các bình luận, đại đa số đều là tán dương và hâm mộ, dù có mấy câu nghi ngờ thì cũng đều nhanh chóng bị các bình luận khác đẩy trôi đi.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Cố Trường Khanh lặng lẽ trở nên nổi tiếng trong cả nước, thậm chí còn có đài truyền hình gọi điện thoại đến muốn xin phòng vấn.
Lý Giai chỉ vào bài viết, cười nói với Cố Trường Khanh:
– Không biết là ai giúp đỡ như vậy, tận lực tuyên truyền cho em, chẳng biết thì còn nghĩ rằng đây là tay sai của em đó.
Thời gian này, kế hoạch của Cố Trường Khanh và Lý Giai, Từ Khôn là đề nghị hội đồng quản trị thu hồi quyền tổng giám đốc của Khổng Khánh Tường, tin tức này đưa ra hoàn toàn là sự trợ giúp hữu ích.
Cố Trường Khanh cũng thấy kỳ quái, Cố thị ở Bắc Kinh mà nói thì không nhỏ cũng chẳng quá lớn, còn lâu mới bằng được những công ty tài sản hơn mấy ngàn triệu. Bản thân mình là người thừa kế Cố thị, vào hội đồng quản trị được các tạp chí tài chính kinh tế đưa tin còn nói thông chứ trong thời gian ngắn như vậy có thể làm cho nhiều người chú ý thì không khỏi quá kì quái. Thực sự như có ai cố ý làm, như người đó tuyệt đối không phải là cô, thế thì là ai được?
– Không phải là anh đấy chứ?
Lúc hẹn hò với Phùng Tước, cô đùa hỏi anh.
Phùng Tước lắc đầu nói:
– Em cũng biết anh rồi đó, anh không phải là kiểu người như vậy.
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng lại dần dịu lại.
Nếu nhà bọn họ đã biết nội tình, không cần thiết phải làm lớn chuyện…
– Thanh giả tự thanh, em là người thế nào, những người biết em đương nhiên sẽ hiểu, không biết em cần gì em phải quan tâm? Chỉ cần chúng ta không đi tranh cãi lại, một thời gian sau sẽ yên tĩnh lại thôi mà.
Cố Trường Khanh xoay ghế, nhẹ nhàng nói.
Bên kia, Khổng Khánh Tường và Khổng Ngọc Phân ở trong văn phòng chủ tịch, thưởng thức kiệt tác của bọn họ qua máy tính.
– Cha, cha xem, bọn họ mắng Cố Trường Khanh thật lợi hại, thật đã đời, chỉ mong bọn họ mắng nhiều thêm vào, con muốn nó bị tất cả mọi người phỉ nhổ, xem nhà kia có còn cần đứa con dâu làm xấu mặt này không.
Khổng Ngọc Phân nhìn những kẻ chửi bới trên mạng, hưng phấn mà mắt sáng bừng lên.
– Không ngờ Cố tiểu thư lại chẳng có động tĩnh gì cả.
Tống Trí Hào ở bên nói.
Khổng Ngọc Phân cũng có chút buồn bực, cô ta còn tưởng rằng Cố Trường Khanh sẽ công khai thân phận của cô ta ngay lập tức, như thế là cô ta có thể thuận nước dong buồm, trở thành thiên kim tiểu thư thực sự, không ngờ Cố Trường Khanh lại yên lặng như vậy, thật khiến người ta buồn bực.
Khổng Khánh Tường cười lạnh:
– Nó sợ to chuyện thì tiếng xấu càng nhiều, càng bất lợi cho hôn sự của nó và họ Phùng kia, nó vì họ Phùng kia có thể chịu đựng như vậy, để xem xem nó chịu được bao lâu.
Nói xong quay đầu bảo Tống Trí Hào:
– Đến lúc chúng ta đi mua chuộc lòng người rồi.
Buổi chiều hôm đó, Khổng Khánh Tường phát biểu cái nhìn của mình trên tài khoản mạng cá nhân.
“Đầu tiên, tôi cảm thấy rất tiếc vì chuyện này, người hầu trong nhà lại dám tuyên truyền chuyện riêng của chủ ra ngoài, việc này tôi rất không đồng ý, tôi đã sa thải người hầu này bởi vì cô ta không có đạo đức nghề nghiệp.
Là một người cha, tôi xin mọi người đừng trách mắng con gái tôi, đương nhiên nó không đúng nhưng tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, từ sau khi mẹ nó qua đời, tôi bận rộn công việc, cố gắng thỏa mãn nó trên phương diện vật chất nhưng lại xem nhẹ suy nghĩ trong lòng nó. Người tôi yêu là Khưu Uyển Di, vì thân phận nên cũng không tiện dạy dỗ nên mới khiến tính cách nó trở nên như vậy. Không phải là lỗi của nó, xin mọi người nể tình, đừng khiến con gái tôi đau lòng. Tôi tin rằng nó chỉ là cảm xúc nhất thời, cũng không có ý định đối xử với mọi người như thế.
Còn nữa, Trường Khanh, cha yêu con, cũng sẽ không trách con, đừng buồn, cha vẫn sẽ ủng hộ con.”
Bài diễn văn truyền ra, lập tức được những kẻ có lòng xung quanh đăng lại, vì có người cố ý nên chưa đầy 3 tiếng đồng hồ đã trở thành topic nóng hổi trên các diễn đàn. Mọi người thấy như vậy mà Khổng Khánh Tường còn nói đỡ thay con gái, ủng hộ, bảo vệ con gái thì không khỏi cảm thán: “Thật cảm động thay cho tấm lòng cha mẹ.” Mà những bài viết tỏ ý nghi ngờ cũng đều nhanh chóng bị gỡ xuống, hoặc là bị công kích. Dần dần, những người tỏ ý nghi ngờ hay nói đỡ cho Cố Trường Khanh càng ngày càng ít, dù sao, chuyện chẳng liên quan đến mình, cần gì phải tốn sức?
Bên này, Lý Giai thấy Khổng Khánh Tường làm vậy thì giận đến hộc máu, đến ngay cả Từ Khôn cũng không chịu nổi, gọi điện thoại đến cùng Lý Giai mắng chửi ông ta. Từ Khôn còn nói với Cố Trường Khanh, có thể thuê người mắng trả lại nhưng Cố Trường Khanh nói với bà:
– Cô à, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng càng to chuyện thì càng ảnh hưởng hơn, tạm thời để mặc ông ta kiêu ngạo đi, ông ta có kiêu ngạo thế nào thì cũng chẳng thay đổi được sự thật là đã mất quyền khống chế Cố thị, các cổ đông đều là người sáng suốt, sẽ không vì chuyện này mà quay lại ủng hộ ông ta đâu.
Từ Khôn biết cô lo bên Phùng Tước, tuy rằng hơi sượng mặt nhưng vẫn có thể hiểu. Chỉ là sau đó bà nói với Lý Giai:
– Tuy rằng làm lớn chuyện sẽ khiến quan hệ của hai người gặp khó khăn nhưng Phùng Tước cũng không thể để mặc Trường Khanh bị bắt nạt thế chứ.
– Đúng thế!
Lý Giai hận đến ngứa răng:
– Trường Khanh vì cậu ấy mà bỏ qua mọi kế hoạch nhưng sao cậu ấy có thể thực sự ngồi yên nhìn mọi thứ như thế, thật khiến cháu thất vọng quá. Giờ cháu bắt đầu nghi ngờ, Trường Khanh hi sinh vì cậu ấy như vậy có đáng không? Chẳng phải là đàn ông sao? Trường Khanh một cước đá đi là được rồi còn gì?
Lý Giai đang nổi nóng, sao còn nhớ rõ điểm tốt của Phùng Tước? (Khổ thân anh Phùng Tước, thông cảm cho bà chị nóng tính này nhé J)
Cô chỉ là cảm thấy giờ Trường Khanh sống rất khổ cực, rất uất ức, bị người bắt nạt như vậy mà chỉ có thể chịu đựng, đàn ông như vậy thì có tác dụng gì?
Nhưng sự thật cho thấy, cô không hiểu gì về Phùng Tước cả.
Sau khi bài diễn văn của Khổng Khánh Tường post lên được 4 tiếng, trên Internet lại có một bài viết khác. Tiêu đề là “Chân tướng về Cố thị, lòng người xấu xa, đạo đức chẳng còn.”