Thiên Kim Trở Về

Chương 222 : Tận thế

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Khoa phụ sản của một bệnh viện nào đó.



Triệu Chân Chân được đẩy ra khỏi phòng mổ, tiến vào phòng bệnh cho bệnh nhân VIP. Sắc mặt cô ta tái nhợt, ánh mắt trống rỗng không ánh sáng, để mặc bác sĩ và y tá sắp đặt.



Khổng Khánh Tường lạnh lùng đứng bên cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.



Chờ bác sĩ và y tá đi xuống hết rồi thì Khổng Khánh Tường mới xoay người, đi thẳng đến bên giường.



– Cô ổn chứ!



Khổng Khánh Tường nhìn cô ta, lạnh lùng nói.



Triệu Chân Chân quay đầu nhìn ông ta, trong mắt lộ ra sự hận thù đến thấu xương:



– Súc sinh…



Cô ta rít qua kẽ răng hai chữ này, nước mắt lại rơi:



– Súc sinh… ông không phải là người! Ông giết chết con của chính mình! Ông là ác ma!



Triệu Chân Chân gào lớn. Cô ta định đánh Khổng Khánh Tường nhưng vì vừa phẫu thuật nên người chẳng còn hơn sức, lại suy sụp ngã xuống, cô ta ôm mặt khóc rống lên.



Trong lúc này, Khổng Khánh Tường chỉ lạnh lùng nhìn cô ta không nói một lời.



– Tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu, tôi sẽ kiện ông, tôi muốn để tất cả người trên đời này đều biết ông là tên súc sinh máu lạnh vô tình!



Triệu Chân Chân bưng mặt, hữu khí vô lực nói.



– Được, cô cứ đi kiện đi!



Khổng Khánh Tường cười lạnh đáp trả.



Triệu Chân Chân không ngờ ông ta lại nói như vậy, nhất thời quên khóc, buông hai tay ra, trợn to mắt mà nhìn.



Khổng Khánh Tường khoanh tay trước ngực, gương mặt anh tuấn như có hàn băng, lạnh lẽo cứng ngắc.



– Để tôi nói cho cô biết, cô sẽ gặp phải chuyện gì nhé…



Khổng Khánh Tường cười lạnh:




– … Mày… mày còn dám đánh trả… Con điếm thối tha, con dâm phụ này, mày cướp chồng tao rồi còn dám đánh trả…



– Đúng thế, tôi chính là điếm đấy, thì sao nào? Chồng bà thích tôi như thế đấy, chỉ thích ôm tôi lên giường! Bà nhìn bộ dáng như quỷ của bà đi! Người chẳng ra người quỷ không ra quỷ! Dì ơi, dì già rồi! Da vàng, tay nhăn nheo, Khánh Tường nhìn thấy dì đã buồn nôn đó…



Sắc mặt Khưu Uyển Di tái mét, người run rẩy, bà ta nghiêng ngả, lảo đảo chạy đến bên máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình.



Trong màn hình, hai người đàn bà đang đánh loạn, giật tóc cào mặt, làm trò hề.



Hai mắt Khưu Uyển Di tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu đi, bởi vì bà ta có thể nhìn rõ, hai người trong clip, một là Triệu Chân Chân mà người còn lại thì chính là bà ta!



Khổng Ngọc Phân chạy tới thấy cảnh này thì bưng miệng sợ hãi:



– Đây là cái gì? Làm sao có thể có chuyện này?



– Trời ơi… trời ơi…



Khưu Uyển Di ôm đầu, mắt hoa lên, người run lên không thể khống chế, mà càng khiến bà ta kinh hãi là trên người Khổng Khánh Tường tản mát ra từng đợt hàn khí lạnh lẽo vô cùng, nó khiến cho lòng bà ta cũng run lên.



Clip vẫn còn tiếp tục.



– … Đến lúc đó tôi nói cho Trường Khanh, Arce là bà thuê, là bà sai Arce lừa gạt tình cảm cô ấy rồi dụ dỗ cô ấy phá thai, lừa cô ấy hút thuốc phiện, đến lúc đó xem cô ấy hận ai…



Sắc mặt Khưu Uyển Di trắng bệch chỉ trong nháy mắt, giờ khắc này bà ta thực sự muốn ngất xỉu đi, không để ý đến chuyện gì khác nhưng thần trí của bà ta lại rất tỉnh táo, những lời này của Triệu Chân Chân vang vọng bên tai bà ta như những câu bùa chú đòi mạng.



Bà ta chỉ cảm thấy máu trong người như đông lại, cả người như chết lặng. Đầu óc trống rỗng, ngay cả thở cũng không thể thở nổi.



Bỗng nhiên, bà ta cảm thấy ngày tận thế của mình đã đến…



– Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy, là ai làm?



Giọng nói của Khổng Ngọc Phân run run, sợ hãi như thể sắp chết,



Khổng Khánh Tường vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình không nhúc nhích! Trong clip còn quay một đoạn về ông ta, ông ta nhìn chính mình trong clip, cả người như đông cứng lại!



Chỉ chốc lát sau, clip kết thúc, Khổng Khánh Tường kéo xuống dưới, bên dưới còn có một đoạn văn.



Đoạn văn đó có nội dung sau: “Tôi chính là Khưu Uyển Di, vợ của Khổng Khánh Tường. Chiều hôm nay trong buổi họp báo, tôi nhìn thấy thứ mà cháu gái tôi sai người mang đến, đó là báo cáo siêu âm con của nó và báo cáo DNA giữa đứa trẻ và chồng tôi, tôi quả thực như muốn nổi điên! Tôi biết tôi làm thế này là quá điên cuồng! Nhưng tôi không thể nhẫn nhịn người đàn ông dối trá này nữa! Tôi muốn ly hôn với ông ta! Trước đó, tôi phải vạch trần sự thật về kẻ mất nhân tính này…”