Thiên Kim Trở Về
Chương 224 : Cút đi!
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Clip tung ra, phản ứng của mọi người vô cùng mạnh mẽ, chẳng qua chỉ trong mấy tiếng đã nhanh chóng lan truyền khắp các trang web lớn, tiếng mắng chửi vang trời, mãi cho đến khuya thật khuya vẫn còn rất nhiều người bàn luận.
Trong lúc này, Cố Trường Khanh nhận được rất nhiều điện thoại hỏi han của bạn bè, kể cả bạn từ nhỏ và cả Hoàng Thao nữa. Trong điện thoại, anh chẳng nói gì thêm, chỉ nói là có chỗ nào cần giúp thì cứ lên tiếng. Cố Trường Khanh tỏ ý cảm ơn ý tốt của anh.
Một bên, Lý Giai thấy cô cúp máy thì tiện miệng nói:
– Jason nói với chị, lần trước sau khi ảnh của em và Arce bị phát tán, trong Hoa Nhã đã có nhiều người muốn Hoa Nhã bán tháo 5% cổ phần trong tay, may mà Hoàng Thao cực lực thuyết phục, nói rằng đây chỉ là chuyện tạm thời, sẽ không ảnh hưởng đến tương lai phát triển thì mới ngăn chuyện này lại được. Nhưng sau đó, cổ phiếu Cố thị bị sụt giá mạnh, anh ấy đã bị hội đồng quản trị chỉ trích nặng nề. Nhưng sau đó cũng may cổ phiếu lại ổn định lại. Jason nói, đại thiếu vì để giữ vững cổ phần Cố thị không bị sụt giá mà đã tự bỏ ra ba triệu mua vào không ít cổ phiếu Cố thị…
Cố Trường Khanh giật mình, không ngờ Hoàng Thao lại giúp mình nhiều như vậy… nghĩ lại, chuyện anh giúp cô cũng rất nhiều…
Đang trố mắt thì lại nhận được điện thoại của Phùng Tước:
– Trường Khanh, em ngủ ở đâu?
– Em ở chỗ Lý Giai!
– Vậy là tốt rồi, đêm nay em đừng về nhà, anh sợ Khổng Khánh Tường thẹn quá hóa giận sẽ làm chuyện bất lợi cho em.
Cố Trường Khanh yên lặng một hồi rồi mới nói:
– Anh cũng xem tin trên mạng rồi sao?
Hơn nữa nghe khẩu khí của anh thì đã đoán được là cô làm, anh sẽ nghĩ gì đây?
Bên kia, đương nhiên Phùng Tước hiểu được nỗi băn khoăn của cô, nói:
– Trường Khanh, bọn họ tất nhiên phải chịu trách nhiệm vì những chuyện đã làm, em công bố tội ác của bọn họ hoàn toàn không sai! Chẳng ai có thể trách em không đúng! Anh ủng hộ em! Em cứ làm chuyện mình muốn làm, chuyện còn lại đừng suy nghĩ nhiều!
Cố Trường Khanh vốn muốn hỏi người nhà anh có phản ứng gì nhưng lại không thể nói ra miệng. Mình nếu thực sự băn khoăn đến phản ứng của người nhà anh như vậy thì hẳn là sẽ không làm chuyện này, nếu đã làm rồi thì có hậu quả gì cũng phải đối mặt với nó.
– Phùng Tước…
Lòng Cố Trường Khanh vô cùng khó chịu, không thể nói nên lời, cô cũng không hối hận vì những điều mình làm nhưng vừa nghĩ đến việc này sẽ mang đến áp lực nặng nề cho anh thì lòng lại rất khó chịu.
Bọn họ thực sự có thể tìm được điểm cân bằng sao? Mà điểm cân bằng này phải dùng cái gì để đánh đổi đây?
– Có cần anh đến với em không?
Giọng nói của Phùng Tước rất dịu dàng.
– Không cần, đừng qua đây, em muốn đi nghỉ sớm…
Cố Trường Khanh cúi đầu thì thào nói.
Cô cúp máy, hồi lâu sau mới ngẩng đầu, cô nhìn Lý Giai khẽ hỏi:
– Lý Giai, có phải em quá ích kỉ rồi không?
Lý Giai hiểu ra ngay ý tứ của cô, Lý Giai đi qua cầm tay cô:
– Cậu ấy là người trưởng thành, tự biết mình đang làm gì. Trường Khanh không phải là lỗi của em… Em đừng tự trách cứ bản thân…
Cố Trường Khanh dựa đầu lên vai Lý Giai, lòng thoáng xót xa. Sáng sớm hôm sau Cố Trường Khanh mới quay về biệt thự họ Cố.
Bởi vì chuyện lần này không giống bình thường, bởi vì bí mật Cố gia sớm đã tạo thành ảnh hưởng nhất định với đại chúng nên các tạp chí trong thành phố đều đổ dồn về đây. Mới 7,8h sáng mà cổng biệt thự đã có hàng đàn phóng viên vây quanh.
Các phóng viên cầm máy ảnh lia máy vào trong cánh cổng sắt, có một số người thì đang xin xỏ bảo vệ, muốn được vào phỏng vấn. Cố gia vốn đầy quy củ, bảo vệ đương nhiên sẽ không vì chút lợi nhỏ mà cho phóng viên đi vào.
Lúc này, xe của Cố Trường Khanh đi đến, không biết là ai hô lớn:
– Là xe của Cố tiểu thư!
Đám phóng viên đã chờ từ lâu, lúc này như ong mật thấy hoa mà vây lấy, chặn kín xe Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh không đóng kín cửa kính xe, các phóng viên đều lia ống kính thẳng vào trong mà chụp lia lịa, vỗ cửa kính xe, lớn tiếng nói:
– Cố tiểu thư, xin hỏi cô có xem clip mẹ kế Khưu Uyển Di của cô post lên mạng không!
– Cố tiểu thư, sau khi cha cô hãm hại cô như vậy, cô có cảm tưởng gì?
– Cố tiểu thư, xin hỏi lúc trước cô đã biết chuyện này chưa?
– Cố tiểu thư…
Các phóng viên hỏi lia lịa, hận không thể kéo Cố Trường Khanh ra khỏi xe, đáng tiếc cửa xe khóa chặt, bọn họ chẳng có cách nào cả.
Cố Trường Khanh quay đầu, nhìn qua khe hở, vẻ mặt đau đớn vô cùng, như thể định nói lại thôi:
– Rất cảm ơn mọi người quan tâm, nhưng đây là việc nhà tôi, tôi không muốn tuyên truyền ra ngoài, xin lỗi!
Cô chỉ vào bọn họ, ánh mắt toát ra hận ý:
– Mặc kệ các người nói dối thế nào thì cũng không thể nào phủ nhận được tội lỗi của các người đâu! Khổng Khánh Tường, Khưu Uyển Di, lương tâm các người ở đâu? Nhân tính các người ở đâu? Tôi về chất vấn các người mà còn bị các người đánh đập…
Nói tới đây, rốt cuộc cô không nhịn được, nước mắt chảy xuống, cô cắn răng, muốn cố nén nước mắt nhưng nước mắt không thể khống chế mà lăn dài, trong nháy mắt đã đánh động toàn bộ đám phóng viên.
Cô lau nước mắt, chỉ ra cửa sổ rồi gầm lên:
– Ai đang lén lút ở kia, đi ra cho tôi!
Cố Trường Khanh sớm đã phát hiện A Nhan thấy phóng viên đến thì cứ lén lút thập thò ở đó không dám đi ra nên cố ý lật tẩy cô ta.
– A Nhan!
Cố Trường Khanh gầm lớn:
– Cô ở đó làm cái gì? Lại muốn quay phim tôi sao? Tôi nhất định phải kiện cô mới được!
A Nhan sớm đã bị tình thế bên ngoài dọa cho hoảng sợ, lúc này nghe Cố Trường Khanh nói vậy thì hoảng hốt xua tay, máy quay rơi xuống, may mà ông Vương ở bên nhanh nhẹn đỡ được. Một phóng viên lặng lẽ đi qua muốn xem máy quay, ông Vương đưa cho người kia. Phóng viên đó mừng rỡ cầm qua một bên xem, lại kéo theo một đám phóng viên khác đi qua.
Khưu Uyển Di nhớ lại những lời nói khi nãy của Cố Trường Khanh thì hoảng sợ vội chạy đến giật lại nhưng ông Vương đã dễ dàng cản bà ta lại, sao có thể cướp đi được? Khưu Uyển Di gấp đến độ mắng to.
– Không liên quan đến tôi, tiểu thư!
Bên này, A Nhan mặt trắng bệch, hoang mang hoảng sợ nói:
– Đều là phu nhân và lão gia muốn tôi làm như vậy, tôi chỉ là người hầu làm công lấy tiền, không nghe không được!
A Nhan chẳng chút do dự khai Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di ra, vì để tranh thủ sự khoan hồng, lại chủ động yêu sách:
– Còn cả lần trước cũng là lão gia và phu nhân bảo tôi quay lại, bọn họ hợp mưu bắt nạt tiểu thư, chọc giận tiểu thư nên tiểu thư mới không nhịn được mà đánh người.
Phóng viên ồ lên, tuy rằng trên mạng Khưu Uyển Di đã nói qua chuyện này nhưng lời của A Nhan chính là chứng cứ xác thực nhất để định tội danh của mấy người Khổng Khánh Tường.
– A Nhan, con tiện nhân này! Mày câm mồm lại cho tao!
Khưu Uyển Di nghe đến đó thì quay người lại, chỉ vào A Nhan hét lớn.
Khổng Khánh Tường giận đến độ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
– Khổng Khánh Tường…
Cố Trường Khanh xoay người chỉ vào Khổng Khánh Tường, mắt rưng rưng:
– Tôi không có người cha như ông, tôi hoàn toàn thất vọng về ông…
Cô gằn từng tiếng, từng câu từng chữ đều như huyết lệ. (máu và nước mắt)
– Tôi và ông không còn là cha con nữa, từ nay về sau không không còn liên quan gì đến họ Cố cả!
– Mày nói cái gì…
Sắc mặt Khổng Khánh Tường bỗng chốc đỏ bừng, ngực thở phập phồng.
Nước mắt Cố Trường Khanh lăn dài, cô mở to mắt rồi nói tiếp:
– Còn nữa, đây là biệt thự họ Cố! Nơi đây có hồi ức về ông ngoại và mẹ tôi, không thể để những kẻ độc ác như các người làm dơ bẩn được, các người lập tức chuyển ra ngoài ngay cho tôi! Bây giờ! Ngay lập tức! Nếu không đừng trách tôi không nể tình, đuổi các người ra ngoài!
Người cô lảo đảo như thể rất kích động, cô nhìn các phóng viên:
– Xin lỗi, giờ tinh thần tôi không tốt, không thể tiếp đón mọi người, xin cứ tự nhiên…
Nói xong lại nhìn về phía ông Vương:
– Trong vòng 2 tiếng, mặc kệ là bọn họ có thu dọn xong hay không thì đều phải rời khỏi đây.
– Vâng! Ông Vương đáp lời.
Cố Trường Khanh không nhìn đến bọn họ nữa, xoay người đi lên lầu. Phía dưới, các phóng viên thấy vậy cũng chẳng ai cảm thấy Cố Trường Khanh quá đáng. Dù là ai gặp phải loại người thân như vậy cũng không thể làm ứng xử hay hơn cô được. Mọi người đều có thể hiểu cho tâm tình của Cố Trường Khanh.
Các phóng viên muốn phỏng vấn Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di nhưng sắc mặt Khổng Khánh Tường rất đáng sợ, Khưu Uyển Di lại như bị tâm thần. Khổng Ngọc Phân thì còn khá hơn một chút, cô ta cực lực muốn mọi người tin rằng đây đều là âm mưu của Cố Trường Khanh nhưng sao các phóng viên còn tin lời cô ta được?
Các phóng viên lại phỏng vấn người hầu, không thu được tin tức hữu dụng gì, chỉ chốc lát sau đều rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, ông Vương và mấy người vệ sĩ đứng trong đại sảnh nhìn bọn Khổng Khánh Tường như hổ rình mồi.
– Khổng lão gia, giờ chỉ còn lại 1h40’! Đến lúc đó đừng trách chúng tôi không cho các người cơ hội lấy đồ, nói thật cho các người biết, biệt thự họ Cố này, về sau các người đừng hòng đặt chân đến nữa!