Thiên Kim Trở Về

Chương 233 : Nước mắt

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Cố Trường Khanh ra khỏi quán trà, ngồi trên xe của chính mình.



Ông Vương hỏi cô:



– Tiểu thư, có về công ty không?



Cố Trường Khanh lắc đầu:



– Chú Vương, đi dạo xung quanh đi!



Ông Vương gật đầu, khởi động xe, vốn định hỏi lại là đi dâu, ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu lại thấy gương mặt tái nhợt của Cố Trường Khanh. Cô nhìn ra ngoài cửa, chẳng hề động đậy.



Ông Vương thấy vậy thì chẳng hỏi gì thêm, chạy ra ra đường lớn, đi xung quanh chẳng có mục đích.



Ông cứ lái xe suốt hơn hai tiếng, gần như là đi hết nửa thành phố Bắc Kinh mà Cố Trường Khanh vẫn nhìn ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh, tiêu điều, không có lấy nửa điểm biến hóa, ông Vương cứ thỉnh thoảng lại nhìn cô nhưng cũng chẳng thấy tư thế của cô có nửa phần thay đổi.



Cũng chẳng biết qua bao lâu, ông nghe được Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói:



– Đã lâu rồi không đi dạo thế này, thì ra bây giờ Bắc Kinh lại đẹp như vậy…



– Tiểu thư hẳn là nên ra ngoài đi lại nhiều một chút. Ông Vương cười nói.



Chẳng qua cũng chỉ là cô gái hơn 20 tuổi mà vai đã gánh bao nhiêu trách nhiệm. Hôm nay cô ấy gặp phải chuyện gì? Sao trông đau lòng như vậy?



– Chú Vương, về nhà đi.



Cố Trường Khanh thở dài một tiếng.



Về nhà, thấy Lý Giai đang xem Tivi trong phòng khách.



Từ sau khi nhà Khổng Khánh Tường chuyển đi, Cố Trường Khanh rủ Lý Giai về đây bầu bạn với mình, bằng không biệt thự lớn như vậy, chỉ một mình cô ở thì rất lạnh lẽo, cô đơn.



Lý Giai thấy cô thì cười nói:



– Trường Khanh, chiều nay em đi đâu vậy, chẳng nhìn thấy em đâu cả, gọi điện thoại cho em thì lại tắt máy. May mà không có chuyện gì, bằng không chẳng phải là làm chị sợ muốn chết sao!



Lúc này Cố Trường Khanh mới nhớ ra lúc gặp Trần Di cô đã tắt di động, sau cũng quên không mở máy. Cô mở điện thoại, thấy có mấy tin nhắn của Phùng Tước. Cố Trường Khanh yên lặng nhìn một hồi rồi lặng lẽ xóa đi.



Cô ngồi xuống bên cạnh Lý Giai, thấy Lý Giai đang xem phim truyền hình dài tập thì hỏi:
Đây là số mệnh gì chứ? Mặc kệ là gia đình, công việc, cuộc sống, yêu đương đều chẳng thể thuận lợi, thay đổi bất ngờ, bộ bộ kinh tâm, chẳng qua chỉ là máu thịt, chỉ là một tâm hồn đơn thuần sao có thể từng bước từng bước mà sống đến hôm nay?



Là máu và nước mắt. Là xót xa và tôi luyện, là âm mưu và lạnh lẽo mới có thể tạo nên Cố Trường Khanh của ngày hôm nay nhưng Cố Trường Khanh ấy lại không phải là người con gái ai cũng có thể chấp nhận… Lý Giai chỉ cảm thấy đau lòng.



Cô ôm Cố Trường Khanh, ôm cô gái nhìn như mạnh mẽ mà thực ra lại rất yếu ớt này.



– Trường Khanh, em không sai, đừng tự nghi ngờ chính mình, em đã cố gắng hết mình rồi, chẳng ai có thể làm tốt hơn em. Ích kỉ và tham lam vốn là bản tính của con người, ai dám nói không có? Chỉ khác nhau là ít hay nhiều mà thôi! Theo chị thấy, em còn chưa đủ ích kỉ, còn chưa đủ tham lam nên người bị tổn thương luôn là em…



Cố Trường Khanh ôm chặt Lý Giai, lòng cảm động không thôi:



– Lý Giai, chị quả thực là thiên sứ trời ban cho em, cả thế giới này, ngoài chị ra chẳng có ai chịu hết lòng tìm cớ thoát tội cho em như vậy cả!



Hôm sau, Phùng Tước hẹn Cố Trường Khanh đi ăn tối.



– Có một nhà hàng đồ ăn Quảng Đông mới mở, anh và bạn từng đến một lần rồi, rất được.



Phùng Tước ngồi trên xe, cười nói với Cố Trường Khanh, vẻ mặt dịu dàng thoải mái, hoàn toàn không ý thức được chuyện không hay sắp tới.



Cố Trường Khanh nhìn nụ cười như ánh mặt trời của anh, tim thắt lại đau đớn.



Về sau cuộc đời cô sẽ chẳng bao giờ còn ánh mặt trời này nữa.



– Tay em lạnh quá, Trường Khanh, giờ tuy là đầu xuân nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, đừng mặc phong phanh quá!



Phùng Tước quay đầu nhìn cô một cái, mắt sáng ngời:



– Dù em có mặc như gấu Bắc Cực thì anh vẫn thích.



– Anh so sánh kiểu gì thế.



Cố Trường Khanh không nhịn được mà bật cười.



– So sánh kiểu tình yêu!



Phùng Tước nhìn phía trước cười nói, chẳng hề thấy buồn nôn.



Cố Trường Khanh muốn cười nhưng lại không nhịn được mà nước mắt lăn dài, cô vội cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.