Thiên Kim Trở Về

Chương 235 : Tôi cũng muốn

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Hai người khó chịu chia tay.



Sau hai ngày, Phùng Tước gọi điện thoại cho Cố Trường Khanh nhưng Cố Trường Khanh đều không nghe. Hai ngày tiếp, điện thoại cũng chẳng còn. Cố Trường Khanh biết lúc này anh đã thực sự tức giạn. Tuy rằng anh đối xử rất tốt với cô nhưng cũng không chứng tỏ rằng anh có thể dễ dàng tha thứ cho cô. Lần này, cô nói quá đáng như vậy, anh cũng là người sĩ diện, sao có thể lại đến để tự tìm mất mặt?



– Dễ dàng vậy sao?



Lý Giai có chút cảm khái, lúc trước hai người hạnh phúc như hai mà một, dường như không ngờ nói buông tay là có thể buông tay.



Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói:



– Em có thể dễ dàng nói chia tay, đương nhiên anh ấy cũng có thể buông tay.



– Em không sao chứ Trường Khanh?



Lý Giai nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của cô, quan tâm hỏi.



Cố Trường Khanh chỉ vào một tập văn kiện dày trên bàn làm việc, cười khổ:



– Chị xem, em làm gì có thời gian mà thương xuân buồn thu?



Cô cúi đầu, thản nhiên cười nói:



– Em còn có rất nhiều việc phải hoàn thành. Thời gian cấp bách!



Đại hội cổ đông tiến hành nhanh chóng, cuộc họp nhẹ nhàng thông qua đề nghị cho công ty Gads Tanto vào Hội đồng quản trị. Hơn nữa quyết định mười ngày sau sẽ họp Hội đồng quản trị.



Lần này đại hội cổ đông, bên Gads Tanto cử đại diện qua tham dự nhưng đại biểu kia đã nói với cô, Brian Sterling sẽ đích thân đến dự cuộc họp Hội đồng quản trị 10 ngày tới.



– Mr. Sterling nhờ tôi thay cậu ấy hỏi thăm Cố tiểu thư.



Đại diện của công ty Gads Tanto là một người da trắng hơn 30 tuổi, anh cười rất nho nhã lễ độ:



– Cậu ấy còn muốn nói với tiểu thư, cậu ấy rất chờ mong vào cuộc hẹn với tiểu thư!



Cố Trường Khanh lễ phép cười:



– Thay tôi chuyển lời cảm ơn đến Sterling tiên sinh.



Sau khi đại diện của Gads Tanton rời đi, Cố Trường Khanh nghe được có người nhẹ giọng nói bên tai cô:



– Nghe nói vị tiên sinh Sterling thần bí kia là người hâm mộ trái bóng của em?



Cố Trường Khanh quay đầu lại, đã thấy Hoàng Thao đứng ở sau lưng cô tự bao giờ.



Hôm nay anh mặc âu phục Armani màu đen, quần áo cắt may khéo léo ôm sát lấy dáng người như người mẫu của anh, càng lộ rõ sự phong độ của anh, khí chất tuyệt vời. Quay về Hong Kong một lần, nước da anh dường như tối thêm một chút nhưng càng khiến gương mặt thêm sắc nét.



Anh nhìn cô mỉm cười, mắt phượng lấp lánh:



– Cố tiểu thư may mắn đến độ khiến người ta phải hâm mộ đó.




– Thất tịch năm ngoái, anh ấy tặng tôi dây đồng tâm do anh ấy tự đan, nghe nói anh ấy học theo em họ mất một buổi tối.



Cố Trường Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục thì thào.



Lúc này Hoàng Thao mới ý thức được, căn bản cô không phải đang nói chuyện chuyện với anh mà là đang nhớ về quá khứ. ( Sao bạn Hoàng Thao bị tẽn tò mà mình cứ vui thế này :))))))



Cảm thấy không thú vị, anh lấy khăn giấy ra đưa cho cô.



Cố Trường Khanh bị động tác này của anh làm cho bất ngờ, quay đầu nhìn anh:



– Làm gì thế?



Hoàng Thao nhìn phía trước:



– Muốn khóc thì khóc đi, đừng nhẫn nhịn!



Cố Trường Khanh ném giấy ra trước.



– Phụ nữ ấy mà, lúc nên khóc thì khóc, nên cười thì cười, phụ nữ mà cứ kiên cường như thế thì đàn ông lấy đâu ra đất dụng võ.



Hoàng Thao nửa đùa nửa thật.



Cố Trường Khanh không lên tiếng.



Khóc? Người có thể làm cho cô yên tâm mà khóc đã chẳng còn, nếu khóc mà phải tự mình lau thì chẳng thà đừng khóc.



***



Đêm đó, Jason nói với Hoàng Thao:



– Đại thiếu, đúng như anh dự doán, Cố tiểu thư và Phùng Tước quả nhiên đã chia tay.



Hoàng Thao dựa người vào sofa, cầm một ly Whisky:



– Gia đình Phùng Tước như vậy, bản thân anh ta lại là người nguyên tắc, nhất định không thể bền lâu với Trường Khanh. Nhưng lúc trước thấy tình cảm bọn họ tốt như vậy, thiếu chút nữa tôi đã nghi ngờ sự phán đoán của mình. Nhưng cũng may, sự chờ đợi của tôi không phải là uổng phí.



Jason cười nói:



– Thời gian này đại thiếu biểu hiện tốt như vậy, không bằng nhân cơ hội chen vào, nhất định có thể nắm giữ phương tâm của Cố tiểu thư!



Hoàng Thao lắc đầu:



– Cách này áp dụng với người khác còn tạm nhưng với Cố Trường Khanh thì phải tuyệt đối kiên nhẫn và gấp đôi tâm sức.



Anh nhìn ly rượu trong tay, mỉm cười:



– Nhưng điều Hoàng Thao tôi muốn, chưa bao giờ là không chiếm được, người con gái có thể vì người trong lòng mà không tiếc tính mạng, tôi cũng muốn.