Thiên Kim Trở Về

Chương 239 : Anh em

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Hoàng Thao nghe giọng nói này thì nụ cười trên mặt hơi cứng lại nhưng lập tức lại khôi phục lại vẻ tự nhiên. Anh chậm rãi xoay người nhìn về phía người đang nói chuyện đằng sau.



Người nọ đứng cách bọn họ không xa, vóc dáng cao ngất, gương mặt tuấn mỹ, cả người toát ra hơi thở phú quý, cũng chính là Brian.



Anh nhìn Hoàng Thao và Cố Trường Khanh, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên nhưng trong mắt lại lộ ra cảm giác cao ngạo.



Anh chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới, ánh mắt thản nhiên nhìn liếc qua Hoàng Thao rồi lại nhìn về phía Cố Trường Khanh, lúc này đôi mắt màu lam mới có chút sức sống.



Anh hơi gật đầu với Hoàng Thao một cái xem như chào hỏi, vẻ mặt kiêu căng không muốn nhiều lời, Hoàng Thao cũng không giận, khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn đối phương. Đối phương càng lạnh lùng anh càng cười tươi đến mức không chê vào đâu được.



Brian không quá quan tâm đến anh, chuyển mắt nhìn qua Cố Trường Khanh:



– Helen tiểu thư, có thể đi rồi chứ?



– Sterling tiên sinh, xin đợi một chút.



Cố Trường Khanh lễ phép đáp, sau đó xoay người nhìn về phía Hoàng Thao, dùng tiếng Trung, vẻ mặt và ngữ khí cũng thoải mái hơn không ít:



– Tôi đã có hẹn trước với Sterling tiên sinh, hôm nay không thể mời cơm anh, lần sau chúng ta lại hẹn?



Cố Trường Khanh mở to mắt nhìn Hoàng Thao.



– Vậy tối nay?



Hoàng Thao hơi cúi người nhìn cô cười, nhìn cô nói chuyện lịch sự với đối phương như vậy, lòng Hoàng Thao lập tức thoải mái lại.



Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ rồi gật đầu:



– Được, nếu anh có chỗ nào muốn đến thì cứ hẹn trước!



Cố Trường Khanh đơn thuần chỉ là muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình.



Brian ở bên thấy Cố Trường Khanh và Hoàng Thao có vẻ rất thân quen thì sắc mặt hơi trầm lại, anh lên tiếng thúc giục:



– Tiểu thư Helen!



Cố Trường Khanh vẫy tay chào Hoàng Thao:



– Tôi đi trước đây!



Hoàng Thao cười vẫy tay với cô, quay đầu lại, cực kì phong độ nói lời chào tạm biệt bằng tiếng Anh với Brian, Brian chỉ thản nhiên gật đầu một cái, vẻ mặt có chút lạnh lùng.



Brian và Cố Trường Khanh rời đi, theo sau là vệ sĩ và trợ lý của Brian.



Hoàng Thao nhìn theo bóng dáng bọn họ, hơi ngẩng đầu cười cười rồi xoay người đi về hướng ngược lại.



Vì để tỏ rõ thái độ hiếu khách, Cố Trường Khanh mời Brian đến khách sạn nổi tiếng nhất Bắc Kinh. Cô sớm đã đặt phòng VIP ở đây rồi.



Chọn rất nhiều đồ ăn nổi tiếng của Bắc Kinh khiến Brian hoa cả mắt. Nhưng Cố Trường Khanh phát hiện, Brian ăn không nhiều, Cố Trường Khanh không khỏi hỏi:




Brian nhìn tài liệu về chuyện của Triệu Chân Chân và Khổng Khánh Tường, chán ghét hừ một tiếng:



– Quả nhiên là tiện nhân, đi đâu cũng vẫn đê tiện như thế.



Jolson hỏi:



– Cậu chủ, vậy giờ nên làm gì?



Brian đưa tài liệu trả lại cho Jolson, sau đó lấy khăn lụa trắng lau tay, vừa lau vừa lạnh lùng nói:



– Hình như chồng bà ta còn chưa biết chuyện của bà ta đúng không, nghĩ cách làm cho ông ta biết.



– Vâng!



Brian bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghĩ nghĩ, lắc lắc tay:



– Không, chỉ thế thôi thì quá có lợi cho bà ta, làm lớn chuyện một chút, càng lớn càng tốt, người Trung Quốc thích nhất là thể diện, chuyện càng lớn thì đời cô ta càng thảm!



– Vâng!



Jolson mặt không biến sắc, hiển nhiên chuyện như vậy với anh ta mà nói cũng chẳng đáng là gì.



– Về phần Triệu Chân Chân, nghĩ cách đưa cô ta về, thế mới có trò hay!



Khóe miệng Brian hiện rõ ý cười lạnh nhạt.



Anh ném khăn lụa trong tay xuống, quay đầu nhìn cảnh sắc đang thay đổi bên ngoài, trong đầu nhớ lại một số chuyện cũ.



– Johnny, em nghe lời, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em!



Sau khi xảy ra tai nạn, anh trai bị thương chưa lành ôm anh, nhẹ giọng nói.



– Johnny, em ngoan ngoãn nằm viện, qua vài ngày anh lại đến thăm em.



Bọn họ đến Las Vegas, anh vào ở bệnh viện công, bệnh hơi có chuyển biến tốt thì đã bị bác sĩ yêu cầu xuất viện, lí do là bên ngoài có rất nhiều bệnh nhân đang đợi nằm viện, tài nguyên có hạn.



Vì đưa anh vào bệnh viện tư, anh bắt đầu biến mất một cách thần bí, mỗi lần đi mất vài ngày rồi lại xuất hiện một lần, ăn mặc càng ngày càng đẹp nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng tiêu điều.



– Johnny, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, mặc kệ phải trả giá cỡ nào…



Anh trai thường nói như vậy với mình.



Sau này, sức khỏe càng ngày càng kém, anh trai càng lúc càng lo lắng, nhưng có một ngày, anh trai bỗng chuyển anh đến bệnh viện chuyên khoa tim. Anh biết tiền thuốc ở đây rất đắt.



Nhưng anh trai lại rất vui, vuốt đầu anh, hai mắt hưng phấn sáng bừng lên:



– Johhny, có lẽ anh sẽ nhanh chóng để cho em được phẫu thuật! Thêm một thời gian nữa, có lẽ em sẽ lại khỏe mạnh như người bình thường rồi!