Thiên Kim Trở Về

Chương 248 : Linh hồn của vũ điệu

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Điệu tango là điệu nhảy đôi, nguồn gốc từ châu Phi, thịnh hành ở Argentina, là một trong những điệu nhảy quan trọng trong các cuộc thi khiêu vũ trên thế giới.



Cố Trường Khanh không rành nhảy Tango cho nên phải học trước khi đi. Cô mời giáo viên nổi tiếng thế giới đến dạy nhảy cho mình, đồng thời cũng đảm nhiệm vị trí bạn nhảy trong kế hoạch lần này của cô.



Tối nào Cố Trường Khanh cũng bỏ ra 3 tiếng đồng hồ để tập nhảy.



Địa điểm là phòng tập nổi tiếng nhất Bắc Kinh, nơi đó có sàn nhảy rộng, phương tiện vật chất đều rất tốt, là nơi tốt nhất để tập khiêu vũ.



– Chú ý nhịp điệu, trọng tâm phải chếch đi, tốt lắm, Cố tiểu thư, tiếp tục, không cần phải nhìn thẳng vào bạn nhảy…



Trong phòng tập lớn sáng bừng như ban ngày, sàn nhảy bóng loáng, đèn đuốc sáng trưng, điệu nhạc như khóc như kể, bốn vách tường đều là gương lớn, bất luận là đứng từ góc độ nào vẫn có thể nhìn thấy chính mình trong gương.



Lúc này, bốn chiếc gương lớn đều hiện ra một đôi nam nữ, người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, tóc dài xõa tung trên vai, người cao gầy, cân xứng. Cũng chính là thầy giáo Cố Trường Khanh mời đến, Lâm tiên sinh.



Lúc này, một tay Lâm tiên sinh cầm tay Cố Trường Khanh, một tay đỡ lấy eo cô, vừa dẫn cô khiêu vũ vừa chỉ dạy.



Người Cố Trường Khanh còn có chút cứng ngắc, không được tự nhiên, thường mắc lỗi. Nhưng nhìn thái dương và lưng áo ướt đẫm mồ hôi của cô thì có thể thấy, cô vẫn luôn rất cố gắng.



Nhưng bài nhảy Tango này, tư thế triền miên, thân thể tiếp xúc rất nhiều, Cố Trường Khanh lại không phải là dân chuyên nghiệp, đối phương lại không quen, Cố Trường Khanh vừa mới bắt đầu, đương nhiên sẽ không thích ứng kịp.



Đến lần thứ n, sau khi Cố Trường Khanh giẫm lên chân Lâm tiên sinh, Lâm tiên sinh không nhịn được, cười nói:



– Cố tiểu thư, thả lỏng một chút, đây là nghệ thuật, đừng quá nặng nề. Điệu tango quyến rũ ở chỗ nó vừa hoa lệ cao nhã mà lại biến hóa vô cùng, phải dùng tâm tình hưởng thụ thì mới có thể thấu hiểu được.



Cố Trường Khanh rất ngượng ngùng, xin lỗi lia lịa.



Lâm tiên sinh buông cô ra, cười nói:



– Tôi thấy Cố tiểu thư cũng mệt rồi, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đã.



Nói xong xoay người tắt nhạc.



Phòng tập nhất thời lại an tĩnh lại.


Hoàng Thao nhìn nhìn, anh thoáng thất thần. Anh cũng biết Cố Trường Khanh vốn không quá xinh đẹp, nhưng lúc này, anh phát hiện, thì ra cô có thể xinh đẹp đến nhường này.



– Sao anh lại đến đây?



Cố Trường Khanh đi đến bên cạnh anh hỏi, nghe giọng nói của cô thì Hoàng Thao mới lấy lại tinh thần.



– Tôi nghe nói em tập khiêu vũ ở đây nên đến xem! Hoàng Thao đáp.



Nhất thời Cố Trường Khanh hiểu ra, còn nghe ai nói vào đây nữa? Chắc chắn là Lý Giai không cẩn thận để Jason biết thì Jason mới nói cho Hoàng Thao. Nhưng cô cũng không trách Lý Giai, ở bên người yêu, khó tránh khỏi sẽ nói ra nhiều chuyện, hơn nữa đây cũng chẳng phải là chuyện gì quá bí mật, chỉ cần không nói ra kế hoạch của bọn họ là được rồi.



Cố Trường Khanh đưa chai nước bên cạnh qua cho anh, tự mình cũng uống mấy ngụm.



– Tôi đang học nhảy Tango. Tự nhiên có hứng thú với Tango.



Cố Trường Khanh cười nói.



Hoàng Thao nhíu mày, mỉm cười, sự thật thế nào há có thể lừa gạt được anh? Chuyện Cố Trường Khanh có thể điều tra được thì anh cũng có thể điều tra được. Tuy không rõ cụ thể cô muốn làm gì nhưng chắc chắn là có liên quan đến công ty Tai Weire.



Đương nhiên, nếu cô không muốn anh biết chuyện này thì anh cứ giả bộ hồ đồ là được.



Hoàng Thao quay đầu nhìn quanh, cuối cùng lại nhìn về phía cô, cười nói:



– Nhìn dáng vẻ em thì có vẻ là không được thuận lợi cho lắm, gặp phải phiền toái gì sao?



Lời này đánh trúng vào tâm sự của Cố Trường Khanh, cô gục đầu, thở dài:



– Thầy giáo nói điệu nhảy Tango của tôi không có linh hồn, chẳng thể khiến ai thấy cảm động hết.



Nói xong, ngẩng đầu oán hận nói:



– Thật không hiểu cái gọi là linh hồn của Tango, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời là cái gì!



Hoàng Thao bị bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của cô làm cho vui vẻ!