Thiên Kim Trở Về

Chương 250 : Chừng mực

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Tiếng nhạc qua đi, phòng khiêu vũ bỗng nhiên yên tĩnh lại, trong ánh sáng u ám, hai người dựa vào nhau, khẽ thở dốc.



Lúc điệu nhạc chấm dứt, hai tay Hoàng Thao đặt trên eo cô, còn hai tay Cố Trường Khanh lại khoác lên vai anh, hai người dựa sát vào nhau.



Tiếng nhạc dừng, trong sự yên tĩnh ấy như có một sức mạnh kì lạ, lặng lẽ thanh lọc tâm hồn con người.



Thoáng chốc đầu óc Cố Trường Khanh như trống rỗng.



– Trường Khanh…



Giọng nói của Hoàng Thao bỗng nhiên phá vỡ sự yên tĩnh này, có lẽ là vì vừa hát xong, giọng nói của anh có hơi khàn khàn, nhưng trong không gian yên tĩnh này lại trở nên vô cùng động lòng người.



– Vừa rồi em nhảy rất đẹp!



Anh ôm cô thật chặt chẳng nỡ buông tay. Cơ thể cô mềm mại, ấm áp, tản ra hương thơm ngát, thản nhiên khiến cho anh kìm lòng không đậu mà say mê. Anh bỗng nhiên hi vọng thời gian dừng lại ở giây phút này, anh có thể cứ ôm cô như vậy cho đến mãi mãi.



– Đều nhờ công của anh…



Cố Trường Khanh vừa nói vừa ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của anh. Khuôn mặt anh tuấn của anh có chút mơ hồ dưới ánh sáng âm u. Hai mắt lóe ra tia sáng u ám, dường như có một cảm xúc gì đó đang dâng trào.



Cố Trường Khanh nhìn anh, lòng khẽ run lên, hai tay dùng sức đẩy Hoàng Thao ra. Nhưng đôi tay anh lại như chiếc vòng sắt khóa chặt lưng cô, chẳng những không buông tay mà ngược lại càng thêm dùng sức.



Người Cố Trường Khanh càng dựa sát vào anh, sát đến độ có thể cảm nhận được nhịp tim đập rộn rã và cơ bắp căng lên của anh.



Cô kinh ngạc nhìn anh mà anh cũng nhìn cô, ánh mắt cố chấp như vậy.



Trong ánh sáng u ám, khuôn mặt cô như được phủ lên một tầng lụa mỏng, mông mông lung lung, gương mặt trái xoan của cô như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất. Mặt mày cô giãn ra, ánh mắt như hai viên mã não màu đen, trong suốt, sáng trong, ánh sáng lấp lánh tựa như che giấu tâm sự không thể kể hết được, tình cảm chứa chan khiến người ta không nhịn được mà như đánh mất chính mình, thất hồn lạc phách.



Hương thơm ngát chỉ thuộc về cô lan tới từng trận, thản nhiên mà lại khiến người ta không thể bỏ qua. Từng trận hương thơm nhẹ nhẹ thấm vào tim gan anh, vờn quanh trái tim anh khiến cho anh không thể tìm được chính mình. Hoàng Thao chỉ cảm thấy cả người khô nóng, hơi thở càng lúc càng dồn dập, tim đập thình thịch hoàn toàn mất khống chế, cả người toát mồ hôi. Cảm giác này vừa ngọt ngào lại vừa như tra tấn.


London và Bắc Kinh lệch 8 tiếng, đoàn người Cố Trường Khanh đến London thì cũng đã là nửa đêm. Mấy người đi taxi đến khách sạn đã đặt trước, thu xếp ổn thỏa rồi nghỉ ngơi.



Sáng sớm hôm sau, Cố Trường Khanh và trợ lý là Vương Mẫn, Chu Lệ Lệ, Lâm tiên sinh cùng xuống nhà ăn dưới lầu dùng bữa sáng.



Mấy người vừa ngồi xuống, Cố Trường Khanh đã thấy Hoàng Thao và Jason từ bên kia đi tới.



Gặp Hoàng Thao ở đây cũng chẳng có gì là lạ. Hoàng Thao cũng được mời tới tham dự dạ tiệc, hơn nữa đây là khách sạn nổi tiếng bậc nhất London, khách nước ngoài thường chọn ở lại đây.



Đợi đến khi Hoàng Thao nhìn thấy cô, Cố Trường Khanh liền cười chào hỏi.



Hoàng Thao và Jason đi về phía cô, chào hỏi cô đôi câu, thấy cô ngồi cùng trợ lí, biết bọn họ có việc cần trao đổi nên lại qua bàn bên kia ngồi.



Chờ Hoàng Thao rời đi, Cố Trường Khanh vừa ăn sáng vừa dặn dò bọn họ về việc hẹn gặp tiên sinh Wilson. Sau đó lại nói với Lâm tiên sinh:



– Lâm tiên sinh, dạ yến tổ chức vào tối mai, hai ngày nay anh có thể đi lại thoải mái. Chúng tôi có việc không thể đi cùng anh nhưng tôi đã mời hướng dẫn viên cho anh rồi, anh không cần lo lắng gì cả.



Lâm tiên sinh rất hài lòng với sự sắp xếp của cô, cười nói:



– Cố tiểu thư thật có lòng, đêm mai tôi sẽ cố gắng hết sức.



Rất nhanh, trợ lí đã hẹn thời gian gặp mặt với bên công ty Tai Weire, bởi vì lần này có rất nhiều đối thủ cạnh tranh nên thời gian hẹn gặp với Cố Trường Khanh được đẩy qua sau dạ yến. Cố Trường Khanh hiểu vì công ty bọn họ không được coi trọng, Tai Weire sẽ hẹn với những công ty lớn trước, nếu không thành công thì sẽ tìm bọn họ, nếu thành công thì có lẽ cũng chẳng cần hẹn bọn họ làm gì nữa.



Tuy Tai Weire mời nhiều công ty đến như vậy nhưng trong lòng hẳn đã có tiêu chuẩn cơ bản, có lẽ đã nhắm vào công ty nào đó rồi nhưng lại hẹn nhiều công ty khác đến, đó là để gây áp lực cho đối tác. Mà những công ty nhỏ như bọn họ rõ ràng là chỉ có thể làm nền nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội hẹn gặp này, có thể gặp mặt mới có cơ hội hợp tác.



Sau đó Cố Trường Khanh lại nghe được, thời gian hẹn Hoàng Thao sớm hơn Cố Thị, chứng tỏ trong mắt Tai Weire đã coi trọng Hoa Nhã hơn Cố Thị.



Cố Thị có pháp bảo chính là thị trường Trung Quốc rộng lớn, tuy rằng lần này có mấy công ty đối thủ cũng đến từ Trung Quốc nhưng Cố Thị có ưu thế của Cố Thị. Tuy nhiên, so ra thì ưu thế này vẫn kém hơn Hoa Nhã một chút.



Cố Trường Khanh biết Hoa Nhã là công ty có khả năng cạnh tranh mạnh nhất với Cố Thị trong các đối thủ đến từ Trung Quốc.