Thiên Kim Trở Về

Chương 254 : Hà khắc

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Sau dạ yến, tiên sinh Tai Weire liền hẹn gặp Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh nắm bắt cơ hội này, trình bày kế hoạch của mình cho ông. Tiên sinh Tai Weire vẫn luôn chăm chú lắng nghe.



Chờ Cố Trường Khanh nói xong, Tai Weire liền đáp:



– Cố tiểu thư, kỹ thuật, kinh nghiệm của các vị tôi không quan trọng, những phương diện này chúng tôi có thể bù lại. Nhưng về mặt tài chính, ít nhất các vị phải có đủ con số này…



Tai Weire nói ra một con số khiến Cố Trường Khanh thầm kinh hãi, đây không phải là số tiền nhỏ.



– Các mặt khác, quan hệ của mọi người với chính phủ rất tốt, hơn nữa bản thân cũng tự có sức sống, quan trọng nhất là…



Tai Weire ngồi sau bàn làm việc của mình, nhìn Cố Trường Khanh đối diện mà cười cười:



– Quan trọng nhất là, tôi rất tán thưởng cô, cô rất biết nắm vững cơ hội, điệu Tango tối qua, cả đời này tôi và vợ tôi cũng sẽ không quên.



Ông hơi dựa mình ra trước, gõ gõ bàn làm việc, cười nói:



– Cảm ơn cô, Cố tiểu thư, cô đã giúp tôi và vợ mình có thể ôn lại hồi ức đẹp trong quá khứ!



Cố Trường Khanh cười cười nói:



– Tiên sinh không cần cảm ơn tôi, mục đích của tôi đã đạt được rồi.



– Cô thành thật như vậy, rất tốt!



Tai Weire cười lớn rồi sau đó lại nghiêm mặt nói:



– Quay về với chuyện chính, thực ra muốn hợp tác với chúng tôi cũng rất đơn giản, chỉ cần thực hiện được các điều kiện của chúng tôi là được. Thứ nhất là phải có nguồn vốn lớn. Thứ hai phải có quan hệ tốt với chính phủ. Thứ ba…



Ông thoáng dừng lại rồi nhấn giọng:



– Thứ ba, công ty hợp tác với chúng tôi, trước khi hết hạn hợp đồng thì không được tự mở công ty riêng, niêm yết cổ phiếu.
Tường ngoài điêu khắc một chiếc huy chương lớn, trên đó khắc con rồng lửa đang giương nanh múa vuốt, oai phong lẫm lẫm.



Nhìn vào bên trong luôn có thể thấy được các vệ sĩ mặc áo vest đen, đeo kính râm đi tuần tra qua lại, chứng tỏ việc bảo an ở đây rất nghiêm mật.



Trong căn phòng rộng nhất lâu đài.



Phòng trải thảm lông dê, đồ đạc đều làm bằng gỗ, trên tường là một bức thư pháp cổ.



Brian dựa vào thành giường rộng, trên đùi là một chiếc laptop, mặc quần áo màu trắng, bên cạnh có một vị bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho anh.



– Tiên sinh Sterling, thời gian này có phải là anh quá bận rộn, mệt mỏi rồi không? Phải chú ý nghỉ ngơi, còn nữa, nhất định phải uống thuốc đúng giờ.



Brian nhìn laptop trên tay, thần sắc lạnh lùng, không đáp lời, dường như là không nghe thấy. Bác sĩ như cũng quen với thái độ này của anh, chỉ xoay người qua chỗ khác, dặn dò trợ lý của Brian.



Trợ lý Jolson tiễn bác sĩ rồi quay về bên giường, thấy Brian đang vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trên màn hình chính là clip Cố Trường Khanh và Hoàng Thao nhảy Tango, mấy hôm nay Brian luôn xem clip này, nhưng lần nào xem tâm tình cũng rất tồi tệ.



Brian nhìn chăm chú vào hai người đang nhảy thật ăn ý trong màn hình kia, không thể không nói, họ nhảy rất đẹp, nhưng sự ăn ý và phối hợp đẹp như vậy của họ cũng khiến cho Brian rất khó chịu.



Cô ấy là của anh trai, chỉ có anh trai mới là người cô ấy yêu thương thật lòng, những người đàn ông khác đều không xứng!



Brian lạnh lùng dặn dò Jolson:



– Mau đi điều tra xem, hai người này rốt cuộc có quan hệ gì?



– Vâng!



Jolson gật gật đầu.



Brian lại chuyển mắt nhìn màn hình, anh nhìn chằm chằm Hoàng Thao mạnh mẽ tràn đầy sức sống trong clip, ánh mắt lại liếc qua ngón tay tái nhợt của mình và một đống thuốc bác sĩ để lại, lòng dâng lên cảm giác tức giận, bất bình.