Thiên Kim Trở Về

Chương 256 : Không quan trọng

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Ngoài cổng, Phùng Tước gắt gao ôm chặt Cố Trường Khanh.



Vòng ôm của anh mạnh mẽ, mang theo niềm đau đớn vô cùng và cả sự quyết tâm. Cố Trường Khanh cảm nhận được điều đó, lòng xót xa vô cùng.



Sự dịu dàng của anh đáng quý như vậy, từng là điều ấm áp nhất trong cuộc đời cô. Sao cô không muốn giữ nó lại? Cô biết, cô chỉ cần đáp lại, anh sẽ gánh vác hết tất cả, sẽ cố gắng đến cùng vì cô.



Nhưng cô không thể cam đoan điều gì, không thể cam đoan sau này sẽ lấy lợi ích của gia đình anh làm trọng, giờ Khổng Khánh Tường vẫn đứng vững ở Cố Thị như núi Thái Sơn, ai có thể cam đoan sự tranh đấu của bọn họ sẽ không lan đến thể diện, lợi ích của gia đình Phùng Tước? Ai dám khẳng định, khi cô lại gặp nạn, Phùng Tước sẽ không như trước, không để ý đến tiền đồ của mình, vì cô mà ra mặt? Ai có thể cam đoan cô sẽ sống qua 24 tuổi?



Cô không dám khẳng định điều gì, không dám cam đoan cái gì, dựa vào cái gì mà bắt anh phải gánh vác tất cả áp lực đó vì cô? Dựa vào cái gì mà bắt anh vì cô mà lạnh lùng với gia đình mình?



Không thể lấy danh nghĩa của ai để bao biện cho hành vi ích kỉ của mình được.



Tình yêu chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của mỗi người, ngoài đó ra, còn có tình thân, tình bạn, công việc, nếu vì tình yêu mà ảnh hưởng đến mọi thứ thì có cần phải tiếp tục không?



Tình yêu có thể dung hòa với mọi thứ trong cuộc sống mới là mỹ mãn, tình yêu xung đột với mọi thứ trong cuộc sống thì sẽ trở thành sự cố chấp. Cố chấp thường sẽ chẳng đem đến hạnh phúc cho ai cả.



Phùng Tước ôm lấy Trường Khanh, xung quanh là hương thơm quen thuộc của cô, lòng anh kích động, không nhịn được cúi đầu muốn hôn cô nhưng bỗng nhiên, Cố Trường Khanh dùng sức đẩy mạnh Phùng Tước ra, Phùng Tước lui về sau liền ba bước.



Phùng Tước nhìn cô, trong mắt là nỗi đau vô cùng, anh im lặng không nói gì.



– Phùng Tước, chúng ta không phù hợp, anh cũng biết rõ điều này rồi. Đừng đến tìm em nữa, em thực sự không muốn tiếp tục đoạn tình cảm này.



Cố Trường Khanh nói xong, xoay người đi vào trong.



Vừa đi được hai bước, Phùng Tước lại đuổi theo giữ chặt tay cô. Cố Trường Khanh dừng lại nhưng không chịu quay đầu.



Phía sau truyền đến giọng nói nặng nề của anh:



– Nếu em nói em không hề yêu anh, không muốn ở bên anh nữa thì sau này anh sẽ không đến tìm em nữa!
– Chuyện cầm tiền mời người khác về làm lão gia để hầu hạ thế này thì ra chính là cơ hội hoàng kim của Cố Thị mà tổng giám đốc Cố nói.



Từ Khôn nghe ý mỉa mai của ông ta, nhíu mày nói:



– Chủ tịch, kế hoạch của tổng giám đốc Cố dù còn có chỗ thiếu sót nhưng cô ấy cũng là một lòng vì công ty, còn Chủ tịch luôn chống đối cô ấy, rốt cuộc là vì tốt cho công ty hay vì tư lợi cá nhân, mọi người đều có mắt nhìn đó.



Khổng Khánh Tường chỉ vào Từ Khôn, cười nói:



– Bà xem, bà cũng thừa nhận kế hoạch của cô ta có vấn đề, chứng tỏ rằng tôi không nói sai đúng không!



Từ Khôn bị ông ta làm cho nghẹn lời. Bên dưới các cổ đông đều châu đầu ghé tai bàn tán, đối phương muốn khống chế cổ phần, muốn lấy danh nghĩa của chính họ thì cũng thôi nhưng kỹ thuật của đối phương lại chiếm đến 30% vốn, đây là điều mọi người không thể chấp nhận. Đây có khác gì cầm tiền của bọn họ rồi còn bắt bọn họ cung kính, là đạo lý gì chứ? Nhất thời mọi người đều không thể chấp nhận được. Khổng Khánh Tường thấy kế hoạch của Cố Trường Khanh bị cản trở thì rất đắc ý. Giờ với ông ta mà nói, có thể kéo Cố Trường Khanh xuống mới là quan trọng nhất, về phần kế hoạch hợp tác với công ty Tai Weire thì quả thực là quá hà khắc, ông ta tin tưởng sau này mình vẫn có thể tìm được cơ hội hợp tác khác tốt hơn. Hoàng Thao tuy không chấp nhận được điều kiện của Tai Weire nhưng đó là vì bọn họ rất mạnh, không hợp tác với Tai Weire cũng vẫn còn cơ hội khác cho nên mới bỏ qua lần này. Nhưng nếu Cố Thị hợp tác với Tai Weire, Hoa Nhã sẽ không phải đầu tư quá nhiều, coi như là đầu tư cho những công ty bình thường khác, dù sao có tiền để kiếm thì cũng chẳng sao. Hơn nữa đây là chuyện Cố Trường Khanh một lòng muốn làm, vì nó mà cô đã tiêu tốn bao tâm huyết, anh không muốn công sức của cô đều bị uổng phí.



– Trong ngành này, Cố Thị vốn không hề có kinh nghiệm, thị trường nhỏ là sự thật, muốn mượn thực lực, kỹ thuật của người khác để chiếm lĩnh thị trường mà lại không muốn bỏ ra chút vốn thì đâu có được.



Hoàng Thao giơ tay nói:



– Nói thật, giờ các công ty nước nhỏ lẻ ở Trung Quốc rất nhiều, ai cũng đều trợn trừng mắt mà mong kiếm tìm cơ hội. Tôi nghĩ, nếu Cố Thị không tiếp nhận điều kiện của đối phương thì vẫn còn rất nhiều người vui vẻ chấp nhận, tôi chỉ thấy có chút đáng tiếc, tổng giám đốc Cố rất khó nhọc mới chiếm được quyền ưu tiên, chỉ cần mọi người gật đầu là mọi chuyện có thể thành công rồi. Đáng tiếc, mọi người đều lấn cấn vì mình phải trả giá bao nhiêu, cũng chẳng nghĩ xem về sau sẽ được lợi bao nhiêu, thật đáng tiếc.



– Tôi cũng đồng ý với ý kiến của anh Hoàng.



Từ Khôn vội vàng phụ họa, đại điện công ty Simon cũng tỏ ý ủng hộ. Lời nói của Hoàng Thao đã đánh động đến một số cổ đông mới, tiếng ủng hộ cũng dần nhiều hơn nhưng lời phản đối vẫn rất mạnh mẽ. Dưới sự kích động của Khổng Khánh Tường, hai bên tôi một lời anh một lời, bắt đầu cãi vã nhau nhưng chẳng ai có thể thuyết phục được ai. Phía Khổng Khánh Tường vẫn nói:



– Nếu phải bỏ ra số tiền lớn như vậy thì đi tìm công ty nào khác mà chẳng được? Công ty Tai Weire vốn không hề có thành ý, tuyệt đối không phải là đối tác tốt.



Những lời này lại được một số người tán đồng. Đang lúc Khổng Khánh Tường đòi biểu quyết để quyết định thì Brian luôn ngồi đó nghe phiên dịch bỗng nói:



– Mọi người tranh luận gay gắt như vậy, vì sao không nghe xem Tổng giám đốc Cố nghĩ gì? Dù sao kế hoạch hợp tác lần này, cô ấy là người tiếp xúc trực tiếp, cũng là người có tư cách lên tiếng nhất, chờ nghe xong suy nghĩ của cô ấy rồi quyết định cũng không muộn mà.